Xổ số 88Xổ số 88

Truyện Dư Sinh_tài xỉu bóng đá

Đêm ba mươi. Bắc Kinh đón thêm một đợt rét cuối năm,ệnDưtài xỉu bóng đá nhiệt độ ngoài trời chỉ còn -5 độ.

Vậy mà dưới đại lộ vẫn rực rỡ cờ hoa, từng dòng người tấp nập hướng về toà nhà Thời Đại chờ đếm ngược.

Trái ngược hoàn toàn với vẻ đông đúc náo nhiệt đó, toà lâu đài sừng sững nhưng đơn độc trên sườn núi toát lên vẻ cổ kính tĩnh mịch trong đêm đen.

Bên ngoài cổng dựng vài chiếc xe hơi sang trọng, có hai người vệ sĩ mặc đồ đen đứng cạnh gác.

Lúc này, đèn đuốc từ trong nhà ra ngoài cổng đều được bật sáng, dọc hai bên lối đi vào nhà đều được chăng đèn nháy lấp lánh.

Cố Dư từ trên tầng 4 nhìn xuống tác phẩm của mình, chống tay lên cửa sổ cười híp mắt.

Thân thể mảnh mai thoạt nhìn còn có chút yếu đuối, mái tóc đen dài ngang lưng xoã tung trên bờ vai gầy của cô, đổ xuống trước ngực. Trời lạnh nhưng cô chỉ mặc chiếc váy xếp li màu hồng dài ngang gối, đôi chân dài khẽ cong lên, tựa vào lan can.

Cố Dư nhìn ra con đường bên ngoài sườn núi, thở ra từng làn hơi trắng xoá. Một lát sau, cô mới cảm thấy lạnh, nhìn chiếc áo khoác lên mỏng màu xanh trên người, rùng mình một cái rồi xoay người xuống tầng.

Đèn chùm trên trần nhà sáng trưng, tivi màn hình cực lớn đang chiếu chương trình chào xuân năm mới, lúc này trên sofa chỉ còn cô em họ Cố Mạn đang chăm chú nghịch điện thoại.

Cố Dư thở dài, tiến lại gần, "Tiểu Mạn, bố mẹ em bao giờ về?"

Cố Mạn nhắn tin nhanh thoăn thoắt, mắt vẫn không rời màn hình, trả lời cô,

"Tối nay ạ."

Cố Dư suýt nữa thì bật cười, vỗ đầu cô nhóc, "Chị hỏi là mấy giờ về?"

Cố Mạn lè lưỡi, đưa tay lên nhìn đồng hồ, "Sắp rồi đấy, chị Tiểu Dư, chị vội vã cái gì chứ, canh đậu đỏ bác dâu cả nấu rất nhiều, sẽ không ai ăn hết phần chị."

Cố Dư trừng mắt, nhìn con bé, "Quỷ linh tinh."

Nói rồi lại ngồi trên ghế sofa đối diện, xem chương trình.

Dưới bếp là mẹ cô Diệp Lộ và cô ba Cố Noãn đang nấu bữa cơm tất niên, tiếng bát đĩa va vào nhau lạch cạch, hoà vào tiếng nhạc phát ra từ tivi, trong nhà rất có không khí tết.

Một lát sau, ánh đèn pha từ ô tô chiếu vào tận thềm, Cố Dư đặt điều khiển trên bàn, xỏ dép bông chạy ra ngoài.

Người trên xe vừa bước xuống, cô còn chưa kịp nhìn rõ là ai thì Cố Mạn đã nhảy tót vào lòng người đó, nũng nịu,

"Bố mẹ đã về."

Người vừa về là vợ chồng chú hai, Cố Lự và Ôn Điệp, bố mẹ của Cố Mạn.

Cố Dư hơi hụt hẫng, nhỏ giọng chào hai người. Ôn Điệp mặc sườn xám đi giày cao gót vừa cười vừa xoa đầu cô. Cố Lự vừa ôm con gái, vừa đi vừa hỏi Cố Dư,

"Trong nhà đã ai về chưa Tiểu Dư?"

"Bố cháu đã về, đang ở trên phòng ông nội cùng chú ba, cô ba và mẹ cháu đang ở dưới bếp ạ."

Cố Lự thay giày, gật đầu. Cố Mạn từ trong lòng ông chạy vào nhà.

Vừa vào nhà, Cố Lự đã lên phòng gặp ông nội, còn Ôn Điệp cũng xuống phòng bếp phụ mọi người một tay. Phòng khách rộng rãi thoáng chốc lại chỉ còn cô và Cố Mạn.

Mọi người đều đã về hết,chỉ còn một người. Lúc này Cố Dư mới hơi sốt sắng nhìn đồng hồ,đã gần 10h rồi.

_____________

Mười một giờ, Ôn Diệp lên phòng ông nội trên tầng hai gọi mọi người xuống ăn cơm, Cố Mạn ngạc nhiên,

"Chúng ta không đợi chú Cố hay sao ạ?"

Cố Dư ngẩng đầu nhìn mẹ, Diệp Lộ nhìn đồng hồ, nói,

"Chú sắp về rồi, chúng ta dọn trước."

Cố Dư xuống phòng bếp phụ mọi người sắp thức ăn lên bàn, mọi thứ đều thịnh soạn. Cố Lự, chú ba Hàn Mặc và bố cô Cố Đông cũng đưa ông nội ngồi xe lăn xuống. Cố Noãn nhìn mọi người đã ngồi vào bàn ăn,

"Có nên đợi lão tứ về rồi ăn một thể luôn không, ăn tất niên thì đông đủ mới vui chứ?"

Cố Dư nhìn chỗ trống bên cạnh, im lặng. Lúc này người có uy quyền nhất trên bàn ăn vẫn là ông nội, nghe xong câu hỏi của Cố Noãn, mọi người đều đồng loạt nhìn ông cụ. Ông nội nghiêm khắc nhíu mày,
赞(63)
未经允许不得转载:>Xổ số 88 » Truyện Dư Sinh_tài xỉu bóng đá