Chàng ở đồng bằng cưới nàng sơn nữ Lễ rước dâu lên đụng cõi mù sương Người và hoa làm rộn ràng xứ núi Đưa nàng về chốn của yêu thương
Xứ núi quanh quanh chỉ một đoạn đường Cô dâu mới thẹn thùng bên chú rể Vào cáp treo đôi tâm hồn tươi trẻ Nhốt chặt nhau trong hạnh phúc mặn nồng Đoàn rước dâu lủng lẳng trên không Đầu chẳng đụng trời chân không chạm đất Có phải độ cao làm lòng thêm ngây ngất Cả đoàn người lơ lửng một niềm vui Nàng ngước nhìn đỉnh núi bùi ngùi Nơi ngàn sương tiễn về miền nắng ấm Cáp treo vào ga trôi đi chầm chậm Cửa mở rồi phương mới đón nàng đi Họ nhìn nhau chẳng nói năng gì Tay trong tay ngập đầy hương gió núi… ĐÊM BIÊN GIỚI Nhớ năm lên chốt biên cương Gặp nhau lúng liếng trăm đường riêng chung Lũ tràn Biên giới vòng cung Xuồng ta ngập ngụa khốn cùng ai hay! Hoàng hôn cúi mặt. Vén mây… Chiều trên biên giới phía Tây nắng tà Chập chùng núi bạn – núi ta Nước xanh lúa rụt thịt da cánh đồng Kìa xanh áo lính biên phòng Mặt trời lặn hụp theo dòng thênh thang Uống chung ly rượu liên hoan Anh mang con cá đồng tràn Vĩnh Gia Thum Đưng đặc sản đem qua Chiều hoàng hôn tím. Mặn mà Tà Lơn Lắng nghe tiếng vọng Thất Sơn Trăng chưa áp núi,ướcdâubằngcákèo nhà cái nhận định nhịp đờn kết câu Tay xòe tay. Nắm thật lâu Con trăng chứng cuộc tình đầu hai ta… Đỗ Văn Xuân |