Trong cuộc trò chuyện với chúng tôi,ótxacậubénhànghèođổgụcvìcănbệnhsuythậbóng đá bảng xếp hạng chị Vân chẳng thể nào ngăn được dòng nước mắt. Những giọt lệ thương con và tủi phận mà chị đã cố gắng kìm nén bấy lâu, bất chợt có người quan tâm mới bật ra tuôn trào.
Lê Trần Huy là con trai đầu lòng của vợ chồng chị. Khi đứa nhỏ chào đời, cùng với niềm hạnh phúc vô bờ vì được làm cha, mẹ là nỗi lo canh cánh về kinh tế, bởi cả hai anh chị không có công việc ổn định.
Cậu bé ngồi gục rồi nằm co ro trên chiếc ghế sắt lạnh lẽo ngoài hành lang bệnh viện |
Từ nhỏ, Huy đã bị suy dinh dưỡng, viêm mũi dị ứng và viêm phế quản. Những giấc ngủ trằn trọc, ăn uống kém khiến cơ thể con gầy guộc, nhỏ thó. Người mẹ trẻ ít học thương xót con, hễ ai mách thuốc gì để tẩm bổ cho con là chị lại nghe theo, mà chẳng biết có thực hiệu quả như lời đồn.
Có thời điểm, Huy ăn nhiều, mập lên trông thấy, nhưng cứ dừng thuốc là cơ thể con lại “xẹp” xuống nhanh chóng, cho đến khi cậu bé lên lớp 4. Chị Vân vẫn luôn tự trách mình, phải chăng vì chị cho con uống thuốc linh tinh nhiều quá nên mới gây ra bệnh, khiến con khốn khổ.
“Đợt đó con sốt, nằm li bì, đưa đi khám ở bệnh viện huyện, bác sĩ mới nghi con mắc bệnh thận thôi. Khi xuống bệnh viện tỉnh, bác sĩ yêu cầu đưa gấp vào bệnh viện trong TP.HCM, con bị suy thận giai đoạn cuối. Mà nói thật, lúc ấy gia đình tôi không hiểu gì về bệnh, nghe lời bác sĩ thì đưa con vào Bệnh viện Nhi đồng 2, nghĩ rằng vào đó chữa là con sẽ khỏi", chị Vân ôm ngực cố nén cơn nức nở.
Thế nhưng, sau khi chẩn đoán bệnh, bác sĩ tư vấn gia đình chọn phương pháp điều trị cho con, mà phương pháp nào cũng không giống chị hình dung. Nhiều người thân không tin Huy bị bệnh, khuyên nên đi khám tiếp ở các bệnh viện lớn khác, chị Vân cũng hi vọng rằng sẽ có phép màu nào đó đến với con, thế nhưng đến đâu cũng chỉ nhận được lời khuyên: “Đưa bé nhập viện gấp”. Lúc này, chị mới sợ hãi, suy sụp.
Một mình chị Vân phải tìm cách xoay sở để lo tiền chữa bệnh, tiền đóng trọ và tiền ăn uống của 2 mẹ con suốt mấy năm nay. |
Đầu năm 2017, Huy bắt đầu gia nhập “đội chiến binh nhí” chạy thận tại Bệnh viện Nhi đồng 2. Trong 5 năm, nhiều lần con bị cao huyết áp, thiếu máu, phải nhập viện cấp cứu và theo dõi. Cơ thể con cũng dần trở nên đen đúa, kiệt quệ. Nhưng cậu bé chưa từng kêu than, cũng chẳng đòi hỏi mẹ điều gì, kể cả đồ ăn, thức uống.
“Trong khoảng 1 năm đầu, 2 mẹ con chuyển vào thuê trọ trong thành phố, chồng tôi ở quê vừa đi làm vừa chăm bé út, thỉnh thoảng còn gửi cho 1-2 triệu đồng. Sau đó công việc của anh ấy bấp bênh, chẳng còn gửi được đồng nào nữa. Tôi phải tự tìm cách lo cho 2 mẹ con.
May mà ở bệnh viện, nhờ có một số nhà từ thiện thường xuyên giúp các bé chạy thận nên 2 mẹ con cũng ráng chắt chiu, còn thiếu bao nhiêu thì tôi cứ vay nợ dần để con chạy thận được đến giờ. Cũng vì bệnh tật nên con ít nói, có nhiều lúc thấy con yếu ớt, nhưng chẳng đòi hỏi như mấy bé khác làm tôi càng đau lòng hơn”, người mẹ nghèo trải lòng.
Trong căn phòng trọ chật chội, cậu bé đáng thương khổ sở vì không ngủ được, ngồi 1 góc chờ trời sáng. |
Đợt dịch Covid-19 thứ 4 quay lại hoành hành tại TP.HCM đã hơn 1 tháng, nhiều khu vực bị cách ly khiến các nhà từ thiện không còn điều kiện trợ giúp các bé như trước được nữa. Khoảng thời gian này, 2 mẹ con chị Vân bữa đói bữa no, tiền nhà trọ cũng chưa trả. Chị Vân tìm cách để vay mượn thêm, nhưng bởi nợ cũ vẫn chưa trả được nên không ai dám cho chị vay tiếp.
Nhìn thấy con trai như sắp gục ngã mà lực bất tòng tâm, trái tim người mẹ như bị bóp nghẹn đến không thở nổi. Chị không biết đứa nhỏ tội nghiệp ấy có thể kiên trì được đến đâu. Và làm cách nào để chị cứu con trai của mình!
Khánh Hòa
Mọi sự giúp đỡ xin gửi về: