Edit: Shuri (tội lỗi quá chời ơi (,ệnMạtThếChiỞBênCạlich thi dau bong da .com,•﹏•,,))
Beta: Sâu
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thu mơ mơ màng màng chui đầu ra khỏi ổ chăn, nhìn tia sáng lộ ra qua khe rèm cửa, nghi hoặc chớp chớp mắt, cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Diệp Cẩn nằm bên cạnh, một lần nữa kéo cậu vào lòng, tay phải vòng qua thắt lưng Diệp Thu siết nhẹ, “Còn sớm, ngủ tiếp đi.” Giọng nói thường ngày thanh lãnh, nay vì mới tỉnh giấc mà có chút khàn khàn.
Diệp Thu tối hôm qua “mệt nhọc” đến khuya nghe vậy gật gật đầu, thoải mái hưởng thụ phục vụ của Diệp Cẩn, nhanh chóng một lần nữa chìm vào mộng đẹp.
Nhiều tiếng sau.
“Ca ca!” Diệp Thu bật dậy, kinh ngạc nhìn cửa sổ.
Diệp Cẩn nhíu nhíu mày, ngồi dậy lấy chăn bọc thân thể trơn bóng của cậu, “Làm sao vậy?”
Diệp Thu quay đầu, mắt trừng lớn: “Hết mưa rồi?!”
Bước xuống giường đến bên cửa sổ, Diệp Cẩn nhấc rèm nhìn ra bên ngoài, quả nhiên phát hiện, trời ngừng mưa.
Trong mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa, Diệp Cẩn buông tay, xoay người, “Hết mưa rồi.”
Vui vẻ nhảy lên, Diệp Thu nhanh chóng mặc quần áo, chạy đến bên người hắn, kéo rộng rèm cửa.
“Rốt cuộc cũng ngừng mưa!” Hưng phấn nhìn ra ngoài, Diệp Thu thật sự vui vẻ, ngày nào cũng mưa quả thực phiền muốn chết.
Im lặng nhíu nhíu mi, Diệp Cẩn nâng tay ôm vai cậu, “Đi rửa mặt đi, hôm nay còn phải lên núi.”
Gật đầu, tầm mắt Diệp Thu lơ đãng lướt qua xương quai xanh của Diệp Cẩn, bất động thanh sắc cong môi, xoay người ra khỏi phòng.
Ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời trên không, Diệp Cẩn nhếch môi, sờ sờ cằm.
Vì muốn lên núi, mọi người đều dậy rất sớm, phát hiện trời ngừng mưa thì thật cao hứng, dù sao mưa nhiều ngày như vậy cũng thật khiến người ta khó chịu.
Vốn còn vì lý do thời tiết nên Dụ Tiểu Ngư và Vương Thẩm không tính lên núi, nhưng hiện tại, Diệp Thu vung tay, cả nhà cùng ra trận!
Dụ Tiểu Ngư vui ngất trời, hí ha hí hửng chạy theo Vương Thẩm, phụ giúp chuẩn bị mọi thứ để cùng lên núi.
Mặc quần áo rộng rãi, chắc chắn, cùng giày đi núi, mỗi người đều tự mang ba lô đựng nước và lương khô, còn có bông băng thuốc đỏ, la bàn, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Diệp Thu cẩn thận lau chùi sạch sẽ cây nỏ của mình, lần này lên núi săn thú, bọn họ không tính dùng súng, nhưng vẫn mang theo, nếu không cần thiết thì không cần sử dụng, dù sao thôn dân vẫn còn chút e ngại đối với súng ống.
Vẫn không nên làm chuyện khiến người kiêng kỵ.
Buổi sáng lúc hơn năm giờ năm mươi, nhóm Diệp Thu đến chỗ tập hợp, nơi đó đã có không ít người, trong tay đều có vũ khí, tốp năm tốp ba trò chuyện, trên mặt mỗi người đều mang theo ý cười.
Diệp Thu nghe ngóng vài câu, không ngoài dự đoán, hầu như mỗi người đều nói hết mưa rồi, có thể tiếp tục thu thập này nọ.
Ngẩng đầu nhìn trời, bởi vì còn khá sớm, mặt trời vẫn chưa ló dạng, nhưng chỉ cần nhìn rạng đông phía chân trời, cũng có thể đoán được thời tiết hôm nay sẽ rất tốt.
Khoanh tay đứng ở ven đường, Diệp Thu thích thú tựa lên người Diệp Cẩn, hưởng thụ không khí tươi mát sau cơn mưa.
Vương Xuân Hoa từ xa đã có thể nhìn đến cậu trai mà ngày hôm qua bà coi trọng, vui tươi hớn khều con gái “Con gái, má nói rồi đó, hôm nay lên núi nhất định phải nắm chắc cơ hội!”
Vương Song cau mày liếc nhìn về phía người kia, trong lòng thẹn thùng lại thấp thỏm: “Má! Chẳng phải người ta đã nói rồi sao? Người ta không tính chuyện kết hôn!”
Vương Xuân Hoa không tán thành trừng mắt con gái mình một cái: “Con thì biết cái gì? Đàn ông toàn như vậy! Ngoài miệng thì nói thật dễ nghe, nhưng trong lòng thì thích muốn chết!”
“Hơn nữa, chẳng phải cậu ta còn chưa kết hôn đó sao? Vậy là con còn có cơ hội! Bộ dáng con cũng không kém, nói không chừng người ta cũng để ý con thì sao? Như vậy thì về sau con liền có nơi nương tựa rồi!”
Vương Song cắn môi, nội tâm giãy dụa: “Nhưng…”
Vương Xuân Hoa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cắt ngang: “Nhưng cái gì mà nhưng! Người ta không chủ động, chẳng lẽ con không biết tự chủ động? Cơ hội là dành cho người có chuẩn bị mà đến!”
Vỗ vỗ tay nàng, Vương Xuân Hoa đắc ý, cảm khái: “Con thật không giống má, nhớ năm đó cha con cũng không đồng ý. Cuối cùng cũng không thể thoát khỏi tay của má đấy thôi!”
Diệp Thu thu hồi tinh thần lực, cong lên nụ cười trào phúng, ánh mắt chợt lóe, đột nhiên nắm lấy tay Diệp Cẩn.
Đang nói chuyện cùng Diệp Đông, Diệp Cẩn dừng lại, cúi nhìn bàn tay đang nắm, yên lặng giật giật ngón tay, nhanh chóng cầm chặt tay Diệp Thu.
“Ca ca.” Diệp Thu tới gần tai Diệp Cẩn, đè thấp giọng nói.
“Sao vậy?” Diệp Cẩn liếc nhìn Diệp Đông, Diệp Đông thức thời hiểu ý, lập tức xoay người, không nhìn hai người.
Hô hấp mỏng manh gần bên cổ, Diệp Cẩn giật giật, chờ Diệp Thu mở miệng.
Diệp Thu gợi lên nụ cười xấu xa, liếm liếm vành tai gần trong gang tấc.
Hơi kinh ngạc mở to hai mắt, hô hấp Diệp Cẩn tạm dừng, thân trên hơi hơi ngửa ra sau, nhìn Diệp Thu.
Cười hắc hắc, Diệp Thu nhướn mày khiêu khích, đầu lưỡi chậm rãi liếm khóe môi.