Truyện Giả Quý Tộc_bxh đan mạch 1

  发布时间:2025-01-10 20:23:27   作者:玩站小弟   我要评论
Tin thể thao 24H Truyện Giả Quý Tộc_bxh đan mạch 1。


Dương Vi ca hát đến 8 giờ tối,ệnGiảQuýTộbxh đan mạch 1 sau đó nói chuyện phiếm câu được câu không cùng mọi người, sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại, cô cảm thấy giọng nói có hơi đau.
 
Lúc này mới 7 giờ sáng, phòng phát sóng trực tiếp chỉ có một người lặng lẽ.
 
Nổi tiếng trên mạng chính là như vậy, lượng người truy cập rất nhanh, nhưng đi cũng nhanh, hơn nửa tháng qua đi, mọi người đối với cô cũng không còn cảm giác mới mẻ nữa, dư lại đều là mấy người hâm mộ đáng tin cậy, cô không ký hợp đồng , cũng không có người đại diện, đương nhiên sẽ không có người thúc đẩy, cũng chỉ có một nhóm người nhỏ ở bên cô.
 
Dương Vi vừa uống sữa bò vừa gọi tên người nọ: “ anh Văn , sớm vậy.”
 
“Sớm.”
 
“anh Văn là anh trai bạn” đã mở miệng, vốn dĩ Dương Vi chỉ cho rằng anh ta chỉ bật lên xong để đấy, không nghĩ tới đối phương thật sự ở đây, cô không khỏi có chút kinh ngạc: “Sớm như vậy đã ở trong phòng ngồi đợi tôi sao?”
 
“Mới vừa xuống máy bay, không có việc gì làm.”
 
“Đúng lúc,” Dương Vi cười , “Tôi cũng không có việc gì làm đâu.”
 
“Ăn sáng chưa?”
 
Đối phương dò hỏi, Dương Vi lắc đầu, theo thói quen nói: “Anh nói nên ăn gì?”
 
“Tự mình làm đi.” Đối phương khuyên cô “Nấu cháo.”
 
Nửa tháng này dường như Dương Vi không thể từ chối yêu cầu của người hâm mộ, người khác nói cô làm gì thì cô làm đó, vì thế cô cầm di động vào phòng bếp, bắt đầu phát sóng trực tiếp cảnh tự mình nấu cơm.
 
Kỹ năng nấu cơm của cô dừng lại khi cô mười bốn tuổi, tuy rằng làm rất chậm, nhưng vẫn tạm chấp nhận là có thể làm. Anh Văn lẳng lặng nhìn, rất lâu sau, anh ta đột nhiên mở miệng: “Vì sao lại làm streamer?”
 
Dương Vi nhìn những lời này, nhịn không được cười: “Không có việc gì làm ?
Cũng không biết nên đi đâu, làm cái gì, nên dứt khoát liền làm streamer.”
 
Nói xong, cô cúi đầu băm gừng nói: “Kỳ thật rất có ý tứ, họ nói đúng rất nhiều chuyện ,có những việc rất nhiều năm rồi tôi chưa làm lại, thậm chí trước kia cũng chưa từng làm qua, được trải nghiệm, cũng rất mới lạ.”
 
“Tính trải nghiệm tới khi nào?”
 
“Tôi cũng không biết,” Dương Vi nghĩ, sau đó nói, “Tùy ý đi, kỳ thật không có kế hoạch, cũng là một loại trải nghiệm.”

 
Dương Vi bỏ gạo cùng đồ ăn vào trong nồi, cầm di động vừa nói chuyện phiếm với anh văn, vừa đi vào phòng.
 
Vừa mới đi ngang qua phòng sách, anh Văn đột nhiên nói: “Cô biết kéo đàn cello?”
 
“Sao anh biết?” Dương Vi không khỏi có chút kinh ngạc, anh Văn giải thích nói: “Tôi vừa nhìn thấy được.”
 
Dương Vi dừng bước chân tại phòng sách, thấy cây đàn cello, liền đi qua, cười nói: “Tôi học mười năm.”
 
“Kéo tốt chứ?”
 
“Không chuyên nghiệp, chỉ tùy tiện kéo thôi.”
 
Nói xong, Dương Vi đột nhiên phản ứng lại : “Anh muốn nghe?”
 
“Tặng quà cho cô.”
 
“Không cần,” Dương Vi thập phần hào phóng, “Tôi sẽ dành riêng cho anh một buổi biểu diễn.”
 
Dương Vi nói xong, liền lấy đàn cello ra ban công, sau đó tìm vị trí đặt di động.
 
Thời tiết Nam thành tháng tư, đã rất ấm áp, nắng sớm dừng lại phía sau cô, hôm nay cô định ra ngoài, nên mặc một chiếc váy dài màu trắng, như thác nước đổ dài xuống dưới, dường như mang theo một loại dịu dàng khó tả.
 
Cô ngẩng đầu nhìn về phía màn hình, cười nói: “Muốn nghe bài gì?”
 
“Tùy ý.”
 
Dương Vi nghĩ, cô cúi đầu nói: “Kéo bài phổ biến đi.”
 
Nói xong, cô đặt dây cung lên chiếc đàn, giai điệu thong thả du dương cùng nhảy múa trong nắng sớm .
 
《you raise me up》
 
Tiếng đàn cello trầm thấp ưu nhã, dường như có thể là phẳng những vết sẹo ở trái tim con người. Thời điểm Dương Vi kéo đàn, cô giương mắt nhìn về phía màn hình.

 
Cô có cảm giác về ống kính rất tốt, khi nhìn vào màn hình, đôi mắt cô rất sáng, nụ cười của cô như hòa tan trong nắng sớm, truyền qua dây cáp lạnh băng kia.

相关文章

最新评论