Truyện Tổng Tài Truyện Ngược Thức Tỉnh Rồi_ti so koln
作者:La liga 来源:Cúp C1 浏览: 【大中小】 发布时间:2025-01-10 14:11:08 评论数:
*Chương này có nội dung ảnh,ệnTổngTàiTruyệnNgượcThứcTỉnhRồti so koln nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng hôn buông xuống, trên đường lái xe về nhà, Khuất Thiếu Tư bỗng dưng nghĩ đến một câu hỏi trước nay không nghĩ đến bao giờ.
Vì sao hắn lại về nhà?
Hắn rõ ràng là đang thảo luận một cuộc hợp tác vô cùng quan trọng, làm gì có lý do để về nhà.
Nhưng mà bây giờ, hắn đúng là đang trên đường về nhà. Tài xế trước giờ chưa xin nghỉ ngày nào không dưng biến mất, điện thoại gọi không ai nghe, hắn không còn cách nào ngoài một mình lái xe trên con đường về nhà.
Mặt trời lặn, ánh hồng khúc xạ vào những căn biệt thự, nhà cao tầng, chiếu vào tầm mắt làm Khuất Thiếu Tư cảm thấy hơi chói, tốc độ của những chiếc xe bên cạnh đều chậm lại, đèn xanh ở ngã tư đang nhảy xuống số 1, sắp thành đèn vàng.
Khuất Thiếu Tư chuẩn bị dừng xe lại.
Lúc này, một luồng âm thanh len lỏi vào tâm trí của hắn.
_______
"Ký vào."
"Hừ, không phải là hợp đồng quyên thận thì còn là cái gì được nữa?"
Khuất Thiếu Tư tưởng rằng có điện thoại gọi đến, liếc mắt qua, điện thoại vẫn nằm im ở hộp tỳ tay*.
*Cái hộp nhỏ vừa để tỳ tay vừa để đựng đồ ở bên cạnh ghế lái ô tô.
"Kết quả kiểm tra độ phù hợp có rồi, thận của cậu phù hợp với các điều kiện nuôi cấy, sắp xếp giải phẫu vào ngày mai." Giọng nói tiếp tục, "Khóc gì? Có thể quyên thận cho anh ấy là phúc phận của cậu. Cậu có hai cái thận cơ mà, quyên tặng một cái thì có làm sao?"
Ngay lập tức, ấn đường Khuất Thiếu Tư hơi nhíu lại.
Một mặt là khinh miệt lời nói ngu người lâu năm* này, mặt khác là phát hiện rằng giọng nói này quen tai lắm, rất là quen tai, hắn chắc chắn biết.
*Gốc: 此话没有十年脑瘫说不出来, (câu nói không phải não tàn mười năm thì không nói được). Chắc bắt nguồn từ câu hỏi không phải não tàn mười năm thì không hỏi được, kiểu câu rất là ngu luôn ấy, nghe vào là tụt IQ.
Là trò đùa của đứa não úng nước nào?
Mặt Khuất Thiếu Tư đen đi hẳn.
Thời gian đèn giao thông chuyển đèn đỏ ngày càng gần, mà khi đèn vàng chuyển sang màu đỏ, Khuất Thiếu Tư rõ ràng vô cùng, hắn đã đạp phanh rồi nhưng xe lại tăng tốc một cách không logic, chạy như điên vào dòng xe cộ nối đuôi nhau phía trước.
Bùm!
Một tiếng động lớn vang lên.
Chất lỏng sền sệt lọt vào tầm mắt Khuất Thiếu Tư, mắt hắn chớp chớp, trước mắt có lúc đỏ lại có lúc đen, mọi thứ mờ đi, mà bên tai vẫn nghe được giọng nói quen thuộc kia.
"Cục cưng, anh sẽ không tổn thương em nữa đâu, anh thật sự yêu em!"
Khuất Thiếu Tư tựa đầu vào tay lái, ánh chiều tà dừng lại ở trên khuôn mặt máu thịt không rõ, một giây trước khi cả thế giới biến thành màu đen.
Khuất Thiếu Tư nghĩ ra rồi.
Chủ nhân của giọng nói, tên ngu người lâu năm, là hắn.
_______
Tai nạn giao thông thê thảm như vậy, Khuất Thiếu Tư tưởng rằng hắn chết luôn rồi. Thế mà trong bóng tối, hắn lại nghe rõ ràng âm thanh xung quanh.
Hắn nghe được xe cứu thương đã tới, hắn được nâng lên cáng. Tiếp theo, ba mẹ hắn đã đến bệnh viện kịp, chưa đến nửa tiếng, toàn bộ chuyên gia khoa nội khoa ngoại trong bệnh viện thành phố đã tập trung trước phòng phẫu thuật.
Thực tế, thương tích của Khuất Thiếu Tư không được tính là nghiêm trọng, độ an toàn của chiếc xe thể thao tính bằng giá bán một tỷ của nó. Nhưng mà các chuyên gia ở hiện trường đều bó tay không có cách chữa.
Khuất Thiếu Tư biết, chỉ có một người mới có thể cứu hắn.
Không phải trình độ y khoa của người nọ cao siêu, thắng toàn bộ chuyên gia ở đây, chỉ là người nọ là thụ chính của thế giới này.
Trong thời gian mà xe cứu thương đi đến bệnh viện, Khuất Thiếu Tư đã thức tỉnh ý thức, biết thế giới mà hắn đang sống, thực ra là một quyển tiểu thuyết đam mỹ ngược đăng mạng.
Mà hắn là công chính trong sách.
Hôm nay hắn sẽ bỏ lại hợp đồng để về nhà, tài xế biến mất đâu không thấy, chân thắng lại biến thành chân ga vượt đèn đỏ, tất cả chỉ vì hôm nay hắn phải gặp mặt thụ chính, mở ra màn đầu của vở kịch ngược luyến tình thâm, vậy nên hắn phải tạo ra tai nạn giao thông, vậy nên nào chuyên gia nào danh y cũng chẳng ai điều trị cho hắn được.
Quyển tiểu thuyết này dài đến tận 5 triệu chữ.
Bốn triệu chữ trước, Khuất Thiếu Tư phụ trách cố chấp biến thái, ngược thụ chính đến chết. Chín trăm chín mươi nghìn chữ sau, hắn phụ trách thâm tình phát kẹo, nuông chiều thụ chính đến chết.
Mười nghìn chữ cuối, kết cục cuối cùng là vai chính bị bệnh nguy cấp, đến lượt hắn lấy thận cứu người, nhưng mà để thông suốt chủ đề truyện ngược từ đầu đến cuối, tác giả không cho hắn kích hoạt hào quang nhân vật chính, hắn an tĩnh mà chết trong lồng ngực thụ.
Hưởng dương 25 tuổi.
Một cuộc đời, tổng cộng 5 triệu lẻ 2 chữ.
Nằm trên giường phẫu thuật, tim Khuất Thiếu Tư đã lạnh thấu.
Năm nay hắn 22 tuổi, chỉ sống được thêm 3 năm nữa, hơn nữa 3 năm này hết ngược thân lại đến ngược tâm, hết phá sản thì lại phá sản, cẩu huyết lại tiếp tục cẩu huyết...
Xung quanh giường phẫu thuật, các bác sĩ sôi nổi lắc đầu, nôn nóng không thôi, lúc này có người đẩy cửa chạy vào, lại không giấu nổi tâm trạng kích động: "Chủ nhiệm ơi, liên hệ được rồi! Một giờ sau sẽ đến ạ!"
Nghe vậy, bác sĩ ngoại khoa đứng bên trái giường phẫu thuật thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói: "Tốt quá đi thôi, Tiểu Tề đến, có hy vọng rồi."
Có bác sĩ ngạc nhiên nói: "Bác sĩ Tiểu Tề á? Năm nay cậu ấy vừa tốt nghiệp mà, có được không vậy?"
Hoàng hôn buông xuống, trên đường lái xe về nhà, Khuất Thiếu Tư bỗng dưng nghĩ đến một câu hỏi trước nay không nghĩ đến bao giờ.
Vì sao hắn lại về nhà?
Hắn rõ ràng là đang thảo luận một cuộc hợp tác vô cùng quan trọng, làm gì có lý do để về nhà.
Nhưng mà bây giờ, hắn đúng là đang trên đường về nhà. Tài xế trước giờ chưa xin nghỉ ngày nào không dưng biến mất, điện thoại gọi không ai nghe, hắn không còn cách nào ngoài một mình lái xe trên con đường về nhà.
Mặt trời lặn, ánh hồng khúc xạ vào những căn biệt thự, nhà cao tầng, chiếu vào tầm mắt làm Khuất Thiếu Tư cảm thấy hơi chói, tốc độ của những chiếc xe bên cạnh đều chậm lại, đèn xanh ở ngã tư đang nhảy xuống số 1, sắp thành đèn vàng.
Khuất Thiếu Tư chuẩn bị dừng xe lại.
Lúc này, một luồng âm thanh len lỏi vào tâm trí của hắn.
_______
"Ký vào."
"Hừ, không phải là hợp đồng quyên thận thì còn là cái gì được nữa?"
Khuất Thiếu Tư tưởng rằng có điện thoại gọi đến, liếc mắt qua, điện thoại vẫn nằm im ở hộp tỳ tay*.
*Cái hộp nhỏ vừa để tỳ tay vừa để đựng đồ ở bên cạnh ghế lái ô tô.
"Kết quả kiểm tra độ phù hợp có rồi, thận của cậu phù hợp với các điều kiện nuôi cấy, sắp xếp giải phẫu vào ngày mai." Giọng nói tiếp tục, "Khóc gì? Có thể quyên thận cho anh ấy là phúc phận của cậu. Cậu có hai cái thận cơ mà, quyên tặng một cái thì có làm sao?"
Ngay lập tức, ấn đường Khuất Thiếu Tư hơi nhíu lại.
Một mặt là khinh miệt lời nói ngu người lâu năm* này, mặt khác là phát hiện rằng giọng nói này quen tai lắm, rất là quen tai, hắn chắc chắn biết.
*Gốc: 此话没有十年脑瘫说不出来, (câu nói không phải não tàn mười năm thì không nói được). Chắc bắt nguồn từ câu hỏi không phải não tàn mười năm thì không hỏi được, kiểu câu rất là ngu luôn ấy, nghe vào là tụt IQ.
Là trò đùa của đứa não úng nước nào?
Mặt Khuất Thiếu Tư đen đi hẳn.
Thời gian đèn giao thông chuyển đèn đỏ ngày càng gần, mà khi đèn vàng chuyển sang màu đỏ, Khuất Thiếu Tư rõ ràng vô cùng, hắn đã đạp phanh rồi nhưng xe lại tăng tốc một cách không logic, chạy như điên vào dòng xe cộ nối đuôi nhau phía trước.
Bùm!
Một tiếng động lớn vang lên.
Chất lỏng sền sệt lọt vào tầm mắt Khuất Thiếu Tư, mắt hắn chớp chớp, trước mắt có lúc đỏ lại có lúc đen, mọi thứ mờ đi, mà bên tai vẫn nghe được giọng nói quen thuộc kia.
"Cục cưng, anh sẽ không tổn thương em nữa đâu, anh thật sự yêu em!"
Khuất Thiếu Tư tựa đầu vào tay lái, ánh chiều tà dừng lại ở trên khuôn mặt máu thịt không rõ, một giây trước khi cả thế giới biến thành màu đen.
Khuất Thiếu Tư nghĩ ra rồi.
Chủ nhân của giọng nói, tên ngu người lâu năm, là hắn.
_______
Tai nạn giao thông thê thảm như vậy, Khuất Thiếu Tư tưởng rằng hắn chết luôn rồi. Thế mà trong bóng tối, hắn lại nghe rõ ràng âm thanh xung quanh.
Hắn nghe được xe cứu thương đã tới, hắn được nâng lên cáng. Tiếp theo, ba mẹ hắn đã đến bệnh viện kịp, chưa đến nửa tiếng, toàn bộ chuyên gia khoa nội khoa ngoại trong bệnh viện thành phố đã tập trung trước phòng phẫu thuật.
Thực tế, thương tích của Khuất Thiếu Tư không được tính là nghiêm trọng, độ an toàn của chiếc xe thể thao tính bằng giá bán một tỷ của nó. Nhưng mà các chuyên gia ở hiện trường đều bó tay không có cách chữa.
Khuất Thiếu Tư biết, chỉ có một người mới có thể cứu hắn.
Không phải trình độ y khoa của người nọ cao siêu, thắng toàn bộ chuyên gia ở đây, chỉ là người nọ là thụ chính của thế giới này.
Trong thời gian mà xe cứu thương đi đến bệnh viện, Khuất Thiếu Tư đã thức tỉnh ý thức, biết thế giới mà hắn đang sống, thực ra là một quyển tiểu thuyết đam mỹ ngược đăng mạng.
Mà hắn là công chính trong sách.
Hôm nay hắn sẽ bỏ lại hợp đồng để về nhà, tài xế biến mất đâu không thấy, chân thắng lại biến thành chân ga vượt đèn đỏ, tất cả chỉ vì hôm nay hắn phải gặp mặt thụ chính, mở ra màn đầu của vở kịch ngược luyến tình thâm, vậy nên hắn phải tạo ra tai nạn giao thông, vậy nên nào chuyên gia nào danh y cũng chẳng ai điều trị cho hắn được.
Quyển tiểu thuyết này dài đến tận 5 triệu chữ.
Bốn triệu chữ trước, Khuất Thiếu Tư phụ trách cố chấp biến thái, ngược thụ chính đến chết. Chín trăm chín mươi nghìn chữ sau, hắn phụ trách thâm tình phát kẹo, nuông chiều thụ chính đến chết.
Mười nghìn chữ cuối, kết cục cuối cùng là vai chính bị bệnh nguy cấp, đến lượt hắn lấy thận cứu người, nhưng mà để thông suốt chủ đề truyện ngược từ đầu đến cuối, tác giả không cho hắn kích hoạt hào quang nhân vật chính, hắn an tĩnh mà chết trong lồng ngực thụ.
Hưởng dương 25 tuổi.
Một cuộc đời, tổng cộng 5 triệu lẻ 2 chữ.
Nằm trên giường phẫu thuật, tim Khuất Thiếu Tư đã lạnh thấu.
Năm nay hắn 22 tuổi, chỉ sống được thêm 3 năm nữa, hơn nữa 3 năm này hết ngược thân lại đến ngược tâm, hết phá sản thì lại phá sản, cẩu huyết lại tiếp tục cẩu huyết...
Xung quanh giường phẫu thuật, các bác sĩ sôi nổi lắc đầu, nôn nóng không thôi, lúc này có người đẩy cửa chạy vào, lại không giấu nổi tâm trạng kích động: "Chủ nhiệm ơi, liên hệ được rồi! Một giờ sau sẽ đến ạ!"
Nghe vậy, bác sĩ ngoại khoa đứng bên trái giường phẫu thuật thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói: "Tốt quá đi thôi, Tiểu Tề đến, có hy vọng rồi."
Có bác sĩ ngạc nhiên nói: "Bác sĩ Tiểu Tề á? Năm nay cậu ấy vừa tốt nghiệp mà, có được không vậy?"