Đã qua mùa giông bão chốn quê tôi Nước mặn đồng chua đã trôi về qúa khứ Cỏ heo may ,ìmvềcõinhớtỉ lệ kèo nhà cáicội đa gjà tư lự Ngói đỏ ngập đường, thị tứ thay tên.
Tôi đi tìm ký ức cũ bỏ quên Đánh đáo,chơi khăng,thả diều thuở nhỏ Nghe trong xa tiếng sáo chiều trong gjó Vươg vấn tim này mãi mãi ko tan...
Tôi mỏi mắt nhìn về chốn xa xôi Thuở 20 tôi cũng từng như thế Ước mong sao cánh chim trùng sóng bể Cho thỏa lòng khao khát mộng đời trai.
Đã qua đi bao nhiêu tháng năm dài Mệt mỏi phong sương ru đời lữ khách Phố thị xa hoa, tình người nhạt thếch Chỉ muốn quay về thơ bé 1 lần thôi...
Để tâm hồn ko lạc lỏng tim côi Để những lo toan... trôi về dĩ vãng Để tóc sương thôi nhuốm màu ảm đạm Để ru lòng được chạm gió heo may.
Để măt buồn thôi..ngấn... giọt lệ cay.
Nhớ Hà Nội
Sài Gòn mùa này mưa nặng hạt em ơi. Cơn lạnh nhẹ len vào tim mình ạ Hà Nội sang Đông, chắc vai em lạnh.giá Nhớ nhé mình, vai nhỏ chớ mong manh.
Tháng 10 rồi, cơn gió thổi qua nhanh Hun hút đường trơn anh về lối nhỏ Phố vẫn không em, con đường khuất ngõ Tìm em đâu, khoảng cách nhớ mịt mờ. Trời chiều này đổ lắm những cơn mưa Trời như điên, cứ thét gào, rã rích Trời kéo mây đen, nơi này cô tịch Thấy em đâu, bong bóng vỡ ướt nhòa.
Anh lầm lũi về,nơi cái chốn không xa Nhưng chẳng thấy quen vì không em tồn tại Cứ mong sao ánh dương bừng chiếu mãi Để cuối con đường anh ngỡ bước em qua.
Nếu lỡ bây giờ gió chướng phôi pha Hà Nội không anh em có còn đứng đợi Dãy nhà C, ánh nắng chiều tắt vội Kệ thuốc yêu, còn viên nhớ không mình.