6 năm ở Nhật của chàng trai ‘đưa di ảnh ba mẹ đi muôn nơi’_kết quả bóng đá macarthur
时间:2025-01-16 06:05:58 出处:Cúp C2阅读(143)
Tuổi thơ mồ côi làm nên con người nghị lực
Lê Đức Nhân (28 tuổi,ămởNhậtcủachàngtraiđưadiảnhbamẹđimuônnơkết quả bóng đá macarthur Bình Định) được biết đến là chàng trai đa tài. Không chỉ nấu ăn giỏi, anh còn có thể vẽ tranh, trang trí nội thất.
Hiện, Đức Nhân sinh sống tại thị trấn Kusatsu, thuộc tỉnh Gunma, Nhật Bản. Đối với anh, việc đến với nước Nhật là một cái duyên. Ở lâu, tình cảm gắn bó khiến anh coi đây thực sự là quê hương thứ hai của mình.
Cảnh sắc mùa thu ở Nhật được Đức Nhân ghi lại. |
Mới đây, anh chia sẻ những bức ảnh về xứ sở hoa anh đào lung linh sắc màu khiến nhiều người thích thú.
Mỗi ngày đi làm, qua những cung đường đẹp, Đức Nhân đều tranh thủ chụp ảnh phong cảnh rồi đăng lên trang cá nhân. Chính anh cũng bất ngờ khi tác phẩm của mình được nhiều người đón nhận và khen ngợi.
Là một chàng trai sôi nổi, vui vẻ nhưng ít ai biết, Đức Nhân từng có một tuổi thơ đầy nước mắt.
Đức Nhân thường tìm đến những nơi có cảnh sắc đẹp để hòa mình với thiên nhiên. |
Nói về kí ức đã qua, Đức Nhân rất xúc động. Bố mẹ anh đều qua đời bởi tai nạn giao thông. Chỉ trong vòng 2 tháng, anh mất đi 2 người ruột thịt. Khi đó, anh chỉ mới 11 tuổi. Nỗi đau mất cha mẹ khiến tuổi thơ của anh trải qua những ngày tháng đầy nước mắt.
Sau khi ba mẹ mất, Đức Nhân được cậu mợ nuôi nấng đến khi anh học cấp 3. Sau đó, anh được thầy Nguyễn Thế Vinh nhận vào nuôi dưỡng ở Trung tâm bảo trợ xã hội nuôi dưỡng trẻ mồ côi và khuyết tật Hướng Dương.
Đối với anh, đây là nơi nuôi nấng những hoài bão, nghị lực của bản thân.
Nhờ sự giúp đỡ của giám đốc trung tâm bảo trợ, Đức Nhân đã có cơ hội nhận học bổng và du học Nhật Bản.
Hiện tại, anh đang là phó quản lý bộ phận nhà hàng cho một khách sạn tại Nhật. Khách hàng biết đến anh không chỉ là một quản lý có tâm mà còn là một người thân thiện, dễ mến.
Ngoài ra, Đức Nhân còn có khả năng nấu nướng rất chuyên nghiệp. Từ món Âu đến món Á, chàng trai 28 tuổi đều có thể chế biến vừa ngon miệng vừa bắt mắt.
Nói về khả năng nấu ăn, Đức Nhân cho hay, bản thân chưa từng học qua trường lớp. Từ khi còn sống ở trung tâm bảo trợ, Đức Nhân đã phải tự vào bếp nấu nướng. Cuộc sống tự lập từ nhỏ đã dạy cho anh bản lĩnh và sự kiên trì. Khi nấu nướng thất bại, anh đều rút ra bài học cho bản thân. Anh cũng không ngại khó, chú ý học thêm ở bạn bè, người thân những công thức nấu ăn mới. Mỗi ngày, anh đều lên mạng tìm tòi cách chế biến và trình bày các món lạ.
Đức Nhân nấu ăn không khác gì các đầu bếp chuyên nghiệp. |
Sau này, nấu ăn không chỉ là thói quen mà còn trở thành đam mê khó bỏ của Đức Nhân. Dù công việc bận rộn, anh vẫn tranh thủ lúc rảnh rỗi tự tay chế biến những món ăn mình ưa thích.
Anh được nhiều người khen ngợi là có tài “vẽ tranh trên đồ ăn”. |
Đưa di ảnh ba mẹ du lịch khắp nơi
Mồ côi từ nhỏ, thiếu thốn tình yêu thương của ba mẹ, Nhân luôn mơ ước về một mái ấm, được cùng cha mẹ chu du khắp nơi. Thế nhưng, ước mơ ấy mãi mãi không thành hiện thực.
Giờ đây, khi đã trưởng thành, có điều kiện, mơ ước có thể ở bên ba mẹ càng trỗi dậy trong anh. Từ đó, Đức Nhân nghĩ ra ý tưởng đưa di ảnh ba mẹ đi du lịch cùng mình.
Câu chuyện đưa di ảnh ba mẹ đi du lịch cùng khiến nhiều người xúc động. |
Những bức ảnh Đức Nhân chia sẻ về hành trình “đi chơi” cùng cha mẹ đã khuất khiến nhiều người ấn tượng.
Cho đến nay, anh đã đi được rất nhiều nơi, qua 44/47 tỉnh thành của Nhật Bản. Mỗi nơi anh đặt chân đến đều có ba mẹ ở bên.
Hành trình “Ba má ơi, mình đi đâu tiếp?” là điều mà anh ấp ủ. Hàng năm anh vẫn đều đặn cùng ba mẹ đến những vùng đất mới. Và anh tự hứa sẽ đưa ba mẹ đi thật nhiều nơi, đi đến khi nào anh không thể đi được nữa.
Mỗi nơi anh đến đều có ba mẹ kề bên. |
“Giờ đây câu chuyện đưa di ảnh ba má đi du lịch cùng không còn là câu chuyện của cá nhân mình. Mình muốn lan toả đến mọi người về tình yêu gia đình. Chúng ta hãy trân trọng yêu thương người thân thật nhiều khi còn có thể”, Đức Nhân bộc bạch.
Nói về dự định tương lai, Đức Nhân cho hay, thời gian tới, anh sẽ về Việt Nam lập nghiệp.
“Khi còn trẻ, chúng ta nên bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân. Nếu có thể, bạn hãy đi thật xa để trải nghiệm, học hỏi. Đến một lúc nào đó bạn đủ trưởng thành và tích luỹ đủ những thứ mình cần, hãy quay về với quê hương”, Đức Nhân tâm niệm.
Nhật Bản là nơi đáng sống
Năm 2016, đặt chân đến một đất nước xa lạ, Đức Nhân thấy vô cùng bỡ ngỡ và lo lắng. Nhưng tuổi thơ khó khăn, phải tự lập từ sớm đã mang đến động lực khiến anh thấy mình mạnh mẽ hơn.
Đối với Đức Nhân, Nhật Bản là một điểm đến tuyệt vời. Cảnh sắc mùa thu ở Nhật khiến người ta nao lòng. Những ai đã từng sống ở Nhật đều cảm thấy mọi thứ ở đây rất đẹp, kể cả những công trình công cộng.
Điều chàng trai 28 tuổi thấy thích nhất ở Nhật là có thể tận hưởng cuộc sống theo cách của riêng mình: thích đi đâu, du lịch nơi nào, chỉ cần lên tàu điện ngầm là có thể đến.
Anh từng đưa ba mẹ chinh phục đỉnh núi Phú Sĩ. |
“Tuy nhiên, bạn phải rất chú ý khi đổi tàu. Nếu không cẩn thận có thể sang nhầm và sẽ bị lạc đường”, Nhân chia sẻ.
Thị trấn Kusatsu nơi Đức Nhân sống là một nơi yên bình, được người Nhật yêu mến. Quang cảnh nơi đây phù hợp với những người thích sống chậm. Nó cho người ta cảm giác thư thái, dễ chịu, giúp con người thấy mình như được hòa vào đất trời.
Công việc ở nhà hàng giúp Nhân có cơ hội tiếp xúc với nhiều người Nhật. Bố mẹ nuôi của anh cũng là người bản địa.
“Người Nhật rất nhiệt tình. Nếu cần hỏi đường, họ sẽ chỉ cho bạn rất tỉ mỉ, cụ thể. Thậm chí họ có thể dẫn bạn đến tận nơi”, Đức Nhân kể.
“Bản thân mình đã gắn bó 6 năm nên cũng học được rất nhiều điều từ chính con người và đất nước Nhật Bản. Đó là trách nhiệm, là tính kỷ luật, sự tự tin. Điều đó giúp bản thân mình tốt hơn mỗi ngày”, anh nói thêm.
6 năm ở Nhật không phải là quãng thời gian quá dài nhưng đó chắc chắn sẽ là những kỉ niệm đáng giá. Đối với anh, trải nghiệm trên nước Nhật mãi mãi là hành trang giúp anh tiếp bước trên con đường phía trước.
Tú Linh
'Cú sốc' của chàng kỹ sư người Việt ở tỉnh nghèo Nhật Bản
“Ra đường mà nói to, rất có thể bạn sẽ bị cảnh sát tới nhắc nhở vì làm ảnh hưởng tới người khác. Hoặc trẻ con gây ầm ĩ trong nhà hàng cũng có nguy cơ bị mời đi ra ngoài”, Quý nói.
猜你喜欢
- Lamborghini Huracan khoác áo xe đua GT3 tại TP.HCM
- Kết quả Argentina 2
- Truyện Thiên Kim Thật Không Dễ Chọc
- Ba MXH đang nhăm nhe vị trí của Facebook
- Nhận định, soi kèo Jeddah vs Al Bukayriyah, 22h40 ngày 15/1: Chủ nhà hụt hơi
- Facebook sẽ ra mắt mạng xã hội thực tế ảo Horizon vào năm tới
- br />
Làm gì mà phải khó khăn như vậy, tên khốn Tư Quân kia đang lừa anh đó, để cho anh phải cầu xin anh ta. Lúc bé em cũng uống máu này, cũng lớn lên tốt vậy thôi? Hồi xưa không có chất chống đông, lão tổ tông cũng uống máu tươi như vậy. Là mấy quỷ Tây như anh ta có thể chất yếu, yếu ớt mỏng manh như thế mới phải uống máu thanh trùng gì đó.
Quỷ Tây thể chất yếu.
Hạ Du Châu suy nghĩ một chút, hình như đúng là có chuyện như vậy.
Lần đầu tiên cảm thấy cơ thể của Tư Quân không tốt là lúc tập luyện ở trung tâm hoạt động.
Tiết mục múa kiếm cho lễ hội văn hóa kia vô cùng phiền phức. Không chỉ muốn Hạ Du Châu chơi kiếm, còn muốn có người múa phụ hoạ phối hợp. Ý của đội trưởng là, hành tẩu giang hồ thì phải có mỹ nhân làm bạn mới được xem là anh hùng hiệp khách, vì thế túm mười thai thiếu nữ xinh đẹp từ đoàn vũ đạo tới, mặc Hán phục áo tay dài váy rộng múa phụ hoạ cho cậu.
Hạ Du Châu biểu thị rất đau đầu với cái sáng ý này, nhưng bởi vì cậu đã từ chối nhiệm vụ kéo Tư Quân tham gia lễ hội văn hóa, lúc đối mặt với đội trưởng giả khóc bán thảm thì không khỏi anh hùng khí đoản, chỉ có thể đồng ý.
Xoạt! Bảo kiếm đạo cụ lại lần nữa móc vào ống tay áo dài của người múa dẫn đầu, Hạ Du Châu sợ làm cô bị thương, chỉ có thể thả tay, tuỳ ý để cho bảo kiếm bị tay áo cuốn văng đi khoảng mười mét.
A, xin lỗi, lại đánh trúng vào cậu rồi. Cô gái múa dẫn đầu nói.
Không sao. Hạ Du Châu lau mặt, mồ hôi đầy tay, Nghỉ một lát rồi tập tiếp.
Thời tiết nóng bức, trong phòng tập múa này còn không có máy lạnh. Hạ Du Châu kéo cái áo tay dài của mình đã bị mồ hôi làm ướt, nóng tới mức một câu cũng không muốn nói. Mà mấy cô gái kia thì tràn đầy tinh lực, còn không thấy nóng, líu ríu lại gần nói chuyện với cậu.
Hạ Du Châu, cậu múa kiếm đẹp ghê, lúc trước đã từng được giải thưởng gì chưa?
Trình độ này của cậu, còn cao hơn đoàn võ thuật của tỉnh chúng ta, có phải là sinh viên có kỹ năng thể chất đặc biệt không (1)?
(1) Đây là chỉ sinh viên có kỹ năng thể thao giỏi, ví dụ như cực giỏi về bóng đá, bóng rổ, vân vân. Ở Trung Quốc, khi sinh viên chơi rất giỏi một môn thể thao nào đó thì khi đi thi sẽ được cộng điểm (Baidu).
Trách không được vóc người tốt như vậy, thì ra là sinh viên kỹ năng thể chất đặc biệt.
Hở? Thi được vào tới đây, nửa điểm cộng thể dục cũng không có, thế nào lại thành sinh viên đặc biệt? Đây là nhục nhã đối với ma cà rồng gian khổ học tập mười hai năm liền.
Thấy nếu không nói gì thì lời đồn sẽ truyền đi, Hạ Du Châu nhét răng nanh hút máu vào rãnh, lười biếng nói: Không phải là sinh viên đặc biệt gì cả, đây là võ nghệ gia truyền.
Di chuyển môi chứ không di chuyển răng, trông khờ khờ không hề khiến người ta khiếp sợ, chẳng những không ngăn đề tài câu chuyện mà các nữ sinh đang thảo luận lại được, ngược lại còn làm cho ồn ào hơn.
Oa! Thế gia võ thuật sao?
Cậu có biết cái khác không, cho tụi mình nhìn chút đi.
Nam chính trong bộ phim tiên hiệp gần đây xuất thân từ thế gia võ thuật đó, làm mấy động tác trông đẹp lắm.
Tiếng nói ríu ra ríu rít liên tục, liền biến thành tiếng ve kêu dưới ánh nắng chói chang của mùa hè nóng bức, chít chít chít —— khiến người khác thở không nổi.
Được rồi được rồi, mấy bà chị ơi, để mình đi mua nước uống cho mấy chị, muốn uống gì đây? Hạ Du Châu đứng lên, giơ hai tay lên xin đầu hàng.
Lầu hai của trung tâm hoạt động có một quán trà sữa, nhưng mà mấy loại đồ uống thì khá đơn giản, mọi người ai cũng muốn loại trà sữa đặc biệt của quán có thêm đá. Hạ Du Châu đáp một tiếng, lấy bóp tiền đi lên lầu hai.
Lầu hai có máy lạnh, khí lạnh phả vào mặt khiến con người ta sung sướng thoải mái. Mới vừa bước lên cầu thang, chợt nghe thấy bên phòng đàn cạnh bên truyền ra tiếng đàn dương cầm. Véo von thánh thót, như là dòng suối trên núi cao chảy róc rách ra từ trong khe hở của vách đá xuống, kỳ ảo lưu loát.
Hạ Du Châu có học một chút về đàn dương cầm, có thể nghe ra tài nghệ cao siêu trong đó. Chỉ là bản nhạc Ballade Pour Adeline vô cùng hợp với các loại quán cà phê, nhà hàng Tây, loa trên máy bay cũng mở bản này, cho nên toàn bộ người ở lầu hai không biết đây là tiếng đàn trong phòng đàn, chứ không phải là tiếng nhạc của quán trà sữa.
Người này thật thú vị, tập đàn mà còn lồng nhạc nền cho quán trà sữa nữa.
Hạ Du Châu thấy tò mò, kéo cửa phòng đàn ra đi vào nhìn xem.
Trong phòng đàn có các loại dụng cụ âm nhạc do trường học tài trợ, ở giữa có một cây đàn đại dương cầm. Đàn này được Đoàn Nghệ thuật tôn sùng là mặt tiền, khi có hoạt động cực lớn thì sẽ được nâng đi trấn trận. Bình thường thì gần như là không cho đụng vào, học sinh muốn tập đàn chỉ có thể gảy cây đàn đứng trong góc phòng kia.
Đoàn trưởng nói thế này, Móng vuốt của mấy người không xứng đụng vào hoàng hậu nương nương của tôi.
Hôm nay, hoàng hậu nương nương của đoàn trưởng, đang bị một cái móng vuốt thon dài tuỳ ý khinh bạc. Mà chủ nhân của móng vuốt này, chính là nghệ sĩ dương cầm duy nhất trong trường có tư cách tuỳ ý đụng vào hoàng hậu nương nương —— Tư Quân.
Tư Quân vẫn mặc áo sơ mi trắng như trước, đeo một cái nơ màu đen xinh đẹp. Rõ ràng là phòng đàn của trường học trông ngổn ngang, cứ thế được hắn đánh ra khí thế của nhà hát Wiener Musikverein màu vàng.
Giống như cảm thấy được có người đang nhìn, Tư Quân quay đầu nhìn qua, động tác trên tay không ngừng lại, khúc nhạc vẫn còn tiếp tục. Chỉ là từ Ballade Pour Adeline biến thành Summer (Hạ) (2), còn gật đầu chào cậu. - Tối ưu quy trình, tinh gọn hệ thống với bộ công cụ chuyển đổi số cho doanh nghiệp
- Hoa hậu Phương Nga 'lắm chiêu' hay nạn nhân của đồng tiền ?