Mặt trời mọc lên ở phương đông,ệnMộtĐêmÂnSủtl bd net ánh nắng trải ra xa làm những nấc ruộng bậc thang cùng các nông trại đang bị bao phủ trong sương dần trở nên rõ ràng. Trong cái sân rộng đổ một đống thóc vàng óng, bên cạnh là một cô gái trong bộ đồ màu hồng phấn, khuôn mặt thanh nhã, vô cùng thanh lệ đang thành thạo cầm cái cào chuẩn bị mở thóc ra phơi.
“Hàn Lăng, Lăng…” nhìn theo hướng phát ra tiếng kêu, nàng thấy một nữ tử chạy tới, tay giơ lên chiếc bánh ngô nóng hổi, đưa cho nàng: “Mau ăn đi, đây là do Nhị Cẩu Na đưa cho.”
Hàn Lăng cầm lấy bánh cười nói: “Cốc Thu, ngươi lại đi phiền Nhị Cẩu Đồ hả?”
“Phiền cái gì chứ? Là hắn tự cho ta mà.” Cốc Thu cầm lấy một cái bánh ngô khác cho vào miệng, cắn một cái.
Hàn Lăng cũng bắt đầu ăn bánh.
Cốc Thu để hai cái bánh ngô trong tay xuống, “Lăng, ta hôm nay muốn đi trấn lý giúp nương ta mua thuốc, một mình ngươi phơi thóc nha.”
“Được rồi, ngươi đi đi. Nhớ cẩn thận.”
“Được.” Nói xong, Cốc Thu xoay người chạy đi.
Nhìn nhân ảnh nhỏ xinh dần dần rời đi, Hàn Lăng im lặng, trầm tư khua cái cào.
Hai năm trước, nàng vốn là một sinh viên đại học năm thứ hai, một hôm ra cổng trường mua đồ thì đột nhiên bị một tên cướp cướp mất ví. Vì bên trong có giấy tờ quan trọng, nàng liền đuổi theo, đuổi một mạch đến trường học phía sau núi thì bất cẩn rơi xuống khe núi. Lúc tỉnh lại thì phát hiện bản thân đã ở một thôn trang nhỏ lạc hậu mà người đầu tiên gặp chính là Cốc Thu.
Thực sự nàng không thể ngờ chỉ vì đuổi theo tên cướp mà vô tình xuyên qua, đến Dụ Trác hoàng triều, một triều đại không hề được ghi lại trong lịch sử. Để tránh rắc rối, nàng nói với Cốc Thu rằng mình ở một nơi rất xa, trên đường mưu sinh lưu lạc tới đây. Cốc Thu không nghi ngờ gì, đưa nàng về nhà.
Cốc Thu là một nữ tử lương thiện, nhanh mồm nhanh miệng, phụ thân mất sớm, chỉ để lại mấy gian phòng ốc cùng vài mẫu ruộng, mẫu thân thì yếu ớt bệnh tật, trăm sự đều một mình Cốc Thu gánh vác.
Nàng an tâm ở lại nhà Cốc Thu, ban ngày hai người cùng nhau làm việc, đêm đến cùng ngủ trên cái giường duy nhất trong nhà. Hai năm qua đi, mặc dù cuộc sống nghèo khó nhưng lại vui vẻ. Các nàng tình cảm như tỷ muội, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu.
Gió thu mang theo mùi thơm của hoa màu từ các mảnh nông trại. Cảnh vật nơi đây, sương sớm ban mai, vạt nắng hoàng hôn hay những ánh sao đêm, tất cả đã vô tình khiến nàng dần dần yêu thích cuộc sống nơi này.
Ngày tàn, màn đêm buông xuống. Lương thôn dần dần yên tĩnh trở lại.
“Lăng, hôm nay ta đi trấn lý có nghe được một tin tức.” Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng Cốc Thu.
“Ân?” Lăng không chút để ý trả lời. Cả ngày vất vả làm nàng mới đặt lưng xuống đã muốn ngủ.
“Hoàng cung phái người đến huyện ta chọn lựa cung nữ. Ta… ta nghĩ sẽ đi tham gia!”
Hàn Lăng lập tức mở mắt, kinh ngạc nhìn Cốc Thu qua ánh trăng rọi vào khung cửa sổ.
“Mẹ ta bệnh ngày càng nặng, hôm nay đi trấn lý mua thuốc, đại phu nói phải chữa trị nhanh một chút. Ta nghe nói làm cung nữ bổng lộc hàng tháng rất nhiều, có tiền là mẹ ta có thể trị hết bệnh.”
“Cái chính là hoàng cung không thể so với nơi khác, rất là phức tạp.” Lịch sử ghi lại, trong ti vi cũng có chiếu, đều cho thấy hoàng cung là một nơi hung hiểm, ăn thịt người không nhả xương.