“Thịnh cô nương!”
Thịnh Phương Hoa vừa ngẩng đầu lên đã thấy đại tẩu của Vương gia trong thônđang vội vàng chạy đến: “Muội mau đến nhà chúng ta xem một chút,ệnYNữPhươ
365 cá cược gà nhàchúng ta...”
Trên mặt Vương đại tẩu có chút vẻ sốt ruột, trán cũng có một đường nhăn.
”Sao vậy?” Lòng Thịnh Phương Hoa trầm xuống, hôm qua nàng vừa mới xem qua gà ở nhà Lý đại nương, hôm nay Vương đại tẩu lại đến nữa, xem ra tình hình này có chút không ổn rồi.
Gà nhà Lý đại nương, mấy con đều tiếtra chất dịch, đi đứng xiêu vẹo, có con còn ngoặt cả cổ, thoạt nhìn chắclà đã gặp phải bệnh dịch rồi. Hôm qua nàng đã dặn Lý đại nương phải chôn con gà kia đến sau núi, tuyệt đối không được để nó chạy loạn khắp nơi,không biết Lý đại nương có nghe lời của nàng hay không.
Đối vớimấy hộ nông gia này mà nói, mấy con gà đó chính là bảo bối của họ, cóthể đẻ trứng để bán lấy tiền, nuôi gà mái đến già, không cần nói đếnviệc sẽ bán với giá cao, chỉ cần con dâu trong nhà có con, chạy vàotrong núi tìm một chút thảo dược mà hầm lên, đây chính là thuốc bổ tốtnhất.
Vội vàng chạy đến Vương gia, Thịnh Phương Hoa nhanh chóngxông về phía chuồng gà, có mấy con gà đang đi chậm chạp bên ngoài, mấycon lại nằm cạnh chuồng, còn có mấy tiếng kêu cục cục vang ra từ bêntrong.
Thịnh Phương Hoa cúi đầu nhìn mặt đất, có một lớp bùn xen lẫn giữa sắc xanh và vàng, nàng ngồi xổm xuống đất rồi cẩn thận nhìn,lập tức nhíu mày lại, Vương đại tẩu đi theo vào, thấy vẻ mặt nàng khôngtốt lắm, không khỏi có chút hoảng sợ: “Thịnh cô nương, có phải là gà đãbị bệnh rồi không?”
”Đúng vậy.” Thịnh Phương Hoa gật đầu: “Cóđiều tẩu không cần phải gấp, bệnh này chỉ mới phát mà thôi, chỉ cầnkhống chế cho tốt thì sẽ không sao.”
”Thật sao.” Vương đại tẩu lau mồ hôi: “Thịnh cô nương, lần này phải làm phiền muội rồi.”
”Khách sáo gì chứ? Chúng ta đều là người cùng quê, vốn là nên giúp đỡ lẫn nhau mà.” Thịnh Phương Hoa đứng thẳng lên, chỉ vào con gà với cái cổ mềmoặt: “Con gà này không thể trị được, mau đưa nó đi chôn đi, ta sẽ nghĩcách tốt nhất để cứu mấy con còn lại, nhanh lấy mấy dây tỏi lại đây, còn chuẩn bị thêm một chút đậu xanh với ngô nữa.
Vương đại tẩu cóchút buồn chán nhìn con gà kia, trong lòng cũng có chút tiếc rẻ, PhươngHoa muội tử cái gì cũng tốt, chẳng qua lại tiêu tiền như nước, một congà còn tốt như thế thì ai nỡ đem chôn chứ, đã một tuần rồi người trongnhà vẫn còn chưa nếm được vị thịt đấy.
Chờ Thinh Phương Hoa vừađi, mình sẽ giết gà, Vương đại tẩu cắn chặt răng, có thịt mà lại khôngăn, nào có cái lý này, con gà này bị bệnh nhưng lại không chết, tại saolại không thể ăn chứ.
Thịnh Phương Hoa giã nát đậu xanh tỏi vàngô, còn thêm vào chút dấm chưa, vo thành mấy viên nhỏ rồi giao choVương đại tẩu: “Cho mỗi con ăn một viên, mỗi ngày hai lần, chuồng gà cần phải thoáng hơn chút, đừng để kín như vậy, tẩu chăm cho tốt, ngày maita lại sang xem một chút.”
Vương đại tẩu gật đầu như gà mổ thóc: “Ta biết rồi.”
”Thình cô nương.” Một đầu người thò vào từ tiểu viện nông gia: “Ta tìm ngườikhổ quá! Mau mau mau, làm phiền cô nương tới nhà chúng ta xem cho A Maomột chút, thằng bé không khoẻ.”
Người đến là Lý đại nương, nằm nay đã gần năm mươi, gương mặt đầy nếp nhăn, nhìn qua không khác gì một quả mướp đắng.
”A Mao không khoẻ sao?” Thịnh Phương Hoa cũng cảm thấy khó xử, nàng cũngkhông phải là bác sĩ đa khoa, bệnh gì cũng cóthể trị, tuy rằng lúc trước nàng có đọc sách khi còn học đại học y khoa, trên cơ bản thì cái gì cũng biết được chút ít, nhưng nghề nghiệp nàocũng phải có chuyên môn của nó, chuyên ngành của nàng lại là ngoại khoa, đứa trẻ này phát bệnh, nàng cũng không chắc là có thể chữa khỏi haykhông.
”Thịnh cô nương, A Mao nhà chúng ta lại nôn ói nữa rồi,lúc nào cũng ôm bụng kêu đau cả.” Nếp nhăn trên mặt Lý đại nương đã dồnlại một chỗ, nhìn qua rất đáng thương: “Khi sáng vẫn còn đang tốt lànhmà!”
(责任编辑:Thể thao)