Đây là nghiệt duyên.
Vương Cẩm Trình tin chắc như thế.
Khi đó,ệnThiênKimBấtHoálịch thi đấu của paris saint-germain Vương Cẩm Trình mới mười sáu tuổi, còn ở thời kỳ trưởng thành, đương nhiên gã đối với mấy chuyện này nọ từ trước đến nay toàn khinh thường, nhưng lại không thể tránh được bản thân cũng lâm vào cái loại buồn bực này.
Vì thế, gã học hút thuốc.
Đằng sau cây nho ở trường là địa điểm tốt nhất, tựa vào trên khóm hoa hút thuốc, gã không phải muốn trông ngầu hay đại loại thế, chỉ là cảm thấy nhàm chán. Cho dù tìm không thấy ngọn nguồn của sự buồn phiền, vẫn là chán đến loạn thất bát tao.
Ngày đó, gã như thường lệ làm ổ ở vị trí của mình, miệng có miệng không mà hút thuốc.
Có người đi tới, phát ra lần lượt những tiếng bước chân khác nhau, Vương Cẩm Trình cúi đầu chửi một câu, điếu thuốc bị dụi tắt trên khóm hoa.
Người đến không chỉ có một, nhưng đều rất lặng lẽ, qua một hồi lâu, mới có người lên tiếng.
“Tôi thích cậu.”
Vương Cẩm Trình thiếu chút nữa đập đầu vào bồn hoa, làm gì vậy.
Gã dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, thật là xui xẻo, lại có thể gặp được chuyện như vậy.
Vẫn là âm thanh kia, tiếp tục nói: “Tôi biết cậu nhất thời có thể không chấp nhận được, nhưng xin cậu suy nghĩ một chút, chẳng hạn như chúng ta kết giao thử xem?”
Còn không có lời đáp lại, người nọ cứ thế nói: “Bề ngoài tôi không tồi, cậu sẽ không chịu thiệt.”
Vương Cẩm Trình giật giật khóe miệng, đã lâu không có gặp người khiến gã có cảm giác tốt đẹp như vậy.
Sau đó mãi đến khi người kia không còn nói chuyện, đối phương vẫn không hé răng.
Ngay cả Vương Cẩm Trình cũng nóng nảy, nào có mặc kệ không dứt khoát như vây, kết quả là một thanh âm mờ mịt vang lên, đáp: “Tôi nghĩ, tôi đành phải nói xin lỗi.”
Bị từ chối rồi, Vương Cẩm Trình thiếu chút nữa thở dài một hơi.
Khoan khoan.
Hình như hai thanh âm đều thuộc về nam giới. . .
“Vậy sao? Vậy thì thật đáng tiếc.”Một chút cũng không nghe ra giọng nói có bất kì điểm thương tiếc nào, nhẹ nhàng như thể đàm luận chuyện thời tiết qua quít thông thường.