Mùa đông ở Nam Thành không có tuyết và cực kỳ lạnh.
Tần Hoan nghe thấy chuông cửa vang lên hai tiếng,ệnVượtQuaRanhGiớbóng đá hôm nay kết quả cô nhìn qua mắt mèo, trong lòng hơi ngẩn ra, mở cửa cho Tưởng Phóng.
Tưởng Phóng đi thẳng từ phòng làm việc ở nông thôn tới, cũng không mang theo hành lý gì, chỉ xách theo một cái ba lô màu đen, dường như không kiên nhẫn khi chờ đợi. Trong miệng anh ngậm điếu thuốc: “Sao vậy? Có bất ngờ khi thấy tôi không?”
Anh vừa nói vừa đi vào trong phòng.
Tần Hoan đi theo phía sau anh, không biết xấu hổ nói là bởi vì đã lâu không gặp nên suýt chút nữa đã không nhận ra anh.
Thật ra cũng không thể trách Tần Hoan được. Lần trước gặp mặt, Tưởng Phóng rất sạch sẽ, đầu tóc cũng mới mẻ, trên gương mặt tuấn tú lúc trẻ cũng không có ria mép, không giống như bây giờ, anh phơi nắng vài độ, tóc hơi dài, trên người mặc áo khoác cũ kỹ, trên ống quần còn có một ít bùn văng lên, giống như mang thẳng gạch từ công trình xuống. ... Quả nhiên đàn ông vừa kết hôn, mặc kệ có đẹp trai hay không thì cũng sẽ thay đổi.
Tuy nhiên, vóc dáng của Tưởng Phóng vẫn được giữ khá tốt, không đặc biệt vạm vỡ, nhưng bờ vai và tấm lưng rộng, cho dù cách một lớp vải cũng có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc và mềm mại bên trong.