Một thác nước cao chừng trăm trượng,ệnThểTôthi đấu giải bóng đá ngoại hạng anh từ trên cao chảy xuống cực xiết, giống như có cả vạn con ngựa đang lao tới tạo ra những tiếng động như tiếng sấm. Dòng nước dội lên trên tảng đá làm bắn tung bọt nước trắng xóa. Nhìn cảnh tượng như vậy chẳng khác nào một con mãnh thú lao xuống gây ra lực mạnh kinh người.
Khi trong không trung bắt đầu có những tia sáng đầu tiên có thể thấy dưới thác nước có một bóng người. Nhìn bóng dáng có thể thấy đó là một thiếu niên không mặc áo, nhảy vào trong thác nước. Nhìn về phía dòng nước xiết chảy từ trên cao xuống tạo ra những tiếng động như tiếng sấm, thiếu niên hơi do dự một lúc rồi ra sức bơi tới một tảng đá bị thác nước chảy xuống. Sau đó, thiếu niên xếp bằng trên tảng đá, để mặc cho thác nước dội xuống người.
Chưa tới hai phút, người thiếu niên liền bơi ra khỏi thác nước. Hắn bơi trong dòng nước chỉ còn mỗi cái đầu nổi trên mặt nước mà thở hổn hển. Khuôn mặt hắn tái nhợt, toàn thân ửng hồng. Có thể thấy được lực thác nước gây cho người thiếu niên những vết thương nặng. Sau khi nghỉ ngơi một lát, người thiếu niên lại hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định bơi tới tảng đá, để mặc cho dòng nước xiết chảy lên người.
- Cố gắng! Lôi Cương! Ngươi phải cố gắng. Nếu ngươi muốn cùng tu luyện với ca ca thì ngươi phải kiên trì.
Bóng người đó gầm nhẹ một tiếng, nhưng âm thanh bị hòa lẫn vào trong tiếng thác nên không thể nghe thấy. Ngay cả người thiếu niên cũng không.
Lần thứ hai, chịu đựng được lâu hơn so với lần trước nửa phút, người thiếu niên lại thoát ra. Trên lưng hắn chảy đầy máu, sắc mặt hoàn toàn tái nhợt.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, người thiếu niên lại chui vào trong thác nước.
Cho tới tận lúc mặt trời bắt đầu ló lên, người thiếu niên mới bò lên bờ, mệt mỏi nằm lăn ra đất, hít lấy hít để không khí vào trong lồng ngực. Sau nửa canh giờ, người thiếu niên chậm rãi ngồi dậy, cầm quần áo lau khô toàn thân rồi nhanh chóng mặc quần áo vào, theo con đường nhỏ mà rời đi.
Cách thác nước chừng năm dặm có một sơn trang nhỏ với khoảng vài chục gia đình. Mặc dù mới hửng đông nhưng những thôn dân đã đi ra khỏi thôn. Thấy người thiếu niên, ai cũng nở nụ cười chào hỏi:
- Lôi Cương! Lại đi luyện tập à?
Người thiếu niên cố gắng nở nụ cười, gật đầu rồi đi vào trong sơn trang. Tập tễnh đi tới một căn nhà bằng đất nhỏ nằm sâu trong thôn, sau khi nghỉ ngơi một lúc người thiếu niên cố gắng nhịn cơn đau mà làm một chút thức ăn. Sau đó, hắn ngồi xuống một tảng đá lớn trong phòng, ánh mắt nhìn về phía một ngọn núi cao bị mấy che phủ ở phía xa. Trong mắt hắn có chút gì đó khác thường, như nhớ tới hình bóng của người thân.
- Ca... Điều kiện của đại sư quá khó. Có điều, Lôi Cương nhất định sẽ cố gắng hơn nữa cho tới khi được mới thôi.
Người thiếu niên thì thào trong miệng. Ánh mắt xuất hiện một chút lo lắng. Trước mười hai tuổi có thể xếp bằng ngồi dưới thác nước một canh giờ. Vậy mà lúc này... Nhiều lắm thì hắn cũng chỉ ngồi được hai phút rưỡi. Tuy rằng chỉ có một giờ, nhưng cái khoảng cách đó giống như một đỉnh núi cao đặt lên bộ ngực thiếu niên, khiến cho Lôi Cương không thở nổi.