Tháng mười,ệnDượcNgọtThuốcNgọthứ hạng của câu lạc bộ bóng đá lamphun warrior thành phố C.
Đồng hồ lúc này còn chưa tới 8 giờ. Trong biệt thự Lương gia đèn đều được bật sáng trưng khắp nơi, những vị khách tụ tập ở sảnh lớn đang cười cười nói nói, không khí vô cùng náo nhiệt.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 16 của hai cô con gái nhà họ Lương. Để được như ngày hôm nay, Lương Vĩnh Quốc và bà xã mình đã phải chuẩn bị từ lâu, mời rất nhiều bạn bè thân thích đến.
Nhân vật chính ngày hôm nay còn đang trong phòng sửa soạn trang điểm, các ông, bà bạn tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm. Nội dung đơn giản là liên quan đến hai cô con gái nhà họ Lương.
"Thật hâm mộ A Mai sinh được cô con gái giỏi như Văn Văn, vừa đẹp lại vừa hiểu chuyện, thành tích học tập lại vô cùng tốt nữa. Cũng khó trách cả gia đình đều nâng niu con bé trong tay như bảo vật như thế!"
"Đúng vậy, nếu tôi nằm mơ mà có con gái như vậy thế thì cũng cười ra tiếng. Ừ nhỉ, Lương Văn không phải là có một người chị sinh đôi nữa sao? Chắc là không thua kém đâu ha!"
"Bà nói đến Lương Dược à? Nhắc đến con nhỏ đó làm gì!'' Cô gái vừa mở miệng đã để lộ tia khinh thường không chút kiêng kị nào, "Cô ta đã không ít lần mang rắc rối đến cho Lương gia rồi. Tuổi còn nhỏ mà đã thích ở bên ngoài lêu lỏng, biết không ít điều xấu của tà ma. Làm sao có thể so sánh với Lương Văn được!"
.......
Lời nói của cô ta không một chút kiêng dè với những người xung quanh, âm lượng cũng không bé lại dù chỉ một chút. Cô ta hoàn toàn không có chú ý đến người đang lướt điện thoại ngồi cách đó không xa đang làm ổ trên ghế sô pha.
Lương Dược đột nhiên nghe thấy có người nhắc đến tên mình liền lười biếng ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô gái kia. Nhìn một hồi, cô thật sự không biết cô gái kia là ai thì cúi đầu xuống, dời lực chú ý lên trên Wechat.
Vừa rồi có một cô bé tìm cô hẹn thời gian lấy đơn.
'Nét vẽ truyện thần tiên của chị đang làm mưa làm gió nữa đấy! Cho em đặt trước 80 bức chân dung được không chị?'
'Được chứ, nhưng mà đơn hàng tháng này của chị đầy rồi! Hẹn em tháng sau nhé?'
'Vâng ạ, hiện tại em cũng không cần gấp. Hỏi nhỏ chị một chút, hiện chị đang có bao nhiêu đơn vậy?'
Lương Dược thầm tính: 'Chắc là hơn 40.'
Cô bé: 'Để em gửi chị tiền cọc trước nhé! Lần trước quên làm em phải đợi lâu tận 1 tháng, huhu, đặt đơn của chị thật khó khăn mà!'
Lương Dược:【thẹn thùng.jpg】
Xung quanh càng ngày càng náo nhiệt, ngoại trừ họ hàng, Lương Văn còn mời tới những người bạn học đang đứng tám chuyện gần đó.
"Nam sinh trong lớp tới nhiều ghê, bọn họ đều do Lương Văn mời tới đó. Quả nhiên mị lực của nữ thần không phải tầm thường!"
"Mình nghe nói cô ấy còn mời cả Sở Trú, không biết cậu ấy có tới không nữa!"
"Chắc cậu ấy đến đó, mình có cảm giác toàn trường chỉ có Lương Văn mới xứng được với Sở Trú thôi!"
"Nhưng mà có tin đồn bảo Lương Văn bị cậu ấy từ chối rồi."
"Thật hay giả vậy, không thể nào có chuyện đó được?"
Một nữ sinh vừa mở miệng bàn tán, cả đám lập tức bô bô không dứt.
Lương Dược bên cạnh ngược lại không bị ảnh hưởng gì như nước đổ lá khoai. Cô tiếp tục cùng cô bé tám dóc về đơn hàng.
Đúng lúc này, trước mặt lướt qua một bóng người. Ly nước đang cầm trên tay người đó nghiêng xuống, làm ướt quần của cô.
Lương Dược sửng sốt, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói nũng nịu: "Ôi Lương Văn, mình không phải cố ý đâu. Cậu có sao không?"
Lương Dược ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu.
Trương Huyên Đồng thấy gương mặt của cô, nụ cười trên mỏ cứng đờ. Cô ta không phải là Lương Văn!
Thiếu nữ trước mắt có gương mặt trái xoan tinh xảo giống hệt Lương Văn, nhưng trang điểm lại vô cùng đậm.
Phấn mắt màu tối, son môi màu đỏ, phấn được đánh rất dày làm che đi tướng mạo ban đầu. Vẻ đẹp có nét hoang dã, nguy hiểm.
Lông mày cô khẽ nhếch lên, cười như không cười nhìn cô ta.
Trương Huyên Đồng vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới mình lại nhận nhầm người.
Đúng thật là cô ta cố ý làm đổ ly nước, Trương Huyên Đồng đã chán ghét Lương Văn từ lâu. Cô ta tự nhận mình không thua kém Lương Văn chút nào nhưng đi khắp nơi đều bị chèn ép. Người mà các bạn học thảo luận hầu như đều là Lương Văn.
Còn muốn chiếm lấy Sở Trú nữa!
Trương Huyên Đồng không cam tâm, cho nên cô ta mới cố ý làm bẩn quần áo của cô nhằm để cô xấu mặt.
Nào ngờ không cẩn thận nhận nhầm người.
Trương Huyên Đồng quan sát Lương Dược; trong lòng suy nghĩ, rõ ràng một điểm cũng không giống, cô làm thế nào lại nhận nhầm chứ!
Nhưng mà nếu nhìn kỹ thì không chỉ nhìn qua quần áo, từ khuôn mặt cho đến tỉ lệ thân hình đều giống Lương Văn như đúc.
Tuy nhận nhầm người nhưng Trương Huyên Đồng không có chút áy náy, vừa định xoay người rời đi. Nào ngờ Lương Dược đưa tay cầm lấy ly nước trong tay dứt khoát dội vào mặt cô ta.
"Xin lỗi nha...." Giọng nói của thiếu nữ mang theo ý cười, chậm rãi nói, "Tôi cũng không có cố ý, ai bảo cô gây chuyện nhầm đối tượng chứ!"
Giọt nước thuận theo gương mặt của Trương Huyền Đồng mà chảy xuống, cô ta một lúc lâu mới phản ứng chuyện vừa xảy ra; lập tức cuống lên lấy tay lau mặt, hét to: "Cô có bệnh à?"
Cùng lúc đó, mẹ Lương kéo tay con gái khoác trên người bộ trang phục nổi bật, Lương Văn cả người mặc bộ váy màu trắng đẹp như thần tiên, cao quý như một con thiên nga trắng.
Chỉ tiếc mọi người ngắm nhìn chưa được bao lâu thì lập tức đã bị tiếng hét dữ tợn như sư tử hống của Trương Huyên Đồng dời đi lực chú ý "Á...!". Ánh mắt mọi người đều chăm chú vào Trương Huyền Đồng và Lương Dược.
Lương Dược đối với ánh mắt xung quanh hoàn toàn làm ngơ, cô bình tĩnh đem ly nước đặt lại trên bàn. Tiếp theo rút hai tờ khăn giấy lau quần.
Nghe được chuyện đang xảy ra, mẹ Lương dắt tay Lương Văn đi tới. Trông thấy dáng vẻ không mặn không nhạt của Lương Dược, không khách khí mà giơ tay đánh cô một cái: "Con không gây chuyện cho mẹ là trong lòng không thoải mái đúng không?"
Lương Dược còn bận lau quần, không rảnh ngẩng đầu.
"Mẹ à, hôm nay là sinh nhật bọn con, mẹ đừng nóng giận mà!" Lương Văn nũng nịu, ra vẻ người tốt làm việc tốt nhìn về phía Lương Dược, "Chị, chuyện gì xảy ra vậy?"
Lương Dược còn chưa kịp mở miệng, Trương Huyên Đồng đã lên tiếng tố giác trước: "Cô ta dội nước vào người tôi!"
Lương Dược lãnh đạm nói: "Cô dội tôi trước."
Trương Huyên Đồng: "Tôi đã bảo là tôi không cố ý mà!"
Lương Dược cười nhạt: "Thật sao? Sao tôi thấy lúc đó cô thật vui vẻ nha!"
Mặt Trương Huyên Đồng đỏ lên.
"Ai cho con vô lễ với khách hả?" Mẹ Lương nhìn không được. Bà trầm mặc chỉ tay vào nhà nói, "Con mau quay về phòng ngay, mẹ không cho phép không được bước ra. Thật mất hết mặt mũi!"