当前位置: 当前位置:首页 >Ngoại Hạng Anh >Truyện Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính_đội hình al feiha gặp al ittihad正文
Truyện Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính_đội hình al feiha gặp al ittihad
作者:Nhà cái uy tín 来源:La liga 浏览: 【大中小】 发布时间:2025-01-10 14:00:15 评论数:
Con gái cả của Giang Kiều chung đợt thi đại học với cặp song sinh.
Cô nàng này được cho đi học khá muộn,ệnKhiTôiĐổiĐốiTượngĐínhHônVớiNữChíđội hình al feiha gặp al ittihad thành tích học tập tuy không phải rất tốt, nhưng lần thi đại học này chính là bởi vì áp lực lớn nên lúc mới thi được một nửa đã trực tiếp bị bệnh, nên lúc này mới hoàn toàn không còn hy vọng.
Vương Bằng Phi vì để Giang Kiều được chuyển chính thức mà liền gả con gái đi.
Giang Kiều tuy cảm thấy có chút có lỗi với con gái, nhưng mà gả qua bên đó rồi là có thể có ngày lành, hơn nữa chồng già vợ trẻ, sẽ càng thêm yêu thương con bé thôi, cho nên ả ta cũng không phản đối.
Giang Cảnh Du đã biết được càng nhiều chuyện hơn, ví dụ cái người đàn ông kia đúng là hơn 30, 31 với 39 chín đều là hơn 30 mà nhỉ, mà hắn ta là 37 tuổi, cô nàng kia mới 18 tuổi đấy, 18 nhân cho 2 còn phải cộng thêm 1 mới được 37.
Dù cho cô đã biết Giang Kiều kia cũng trọng nam khinh nữ, không có để ý con gái mình đến vậy, nhưng mà ả ta sẽ đáp ứng gả con gái cho một gã lớn tuổi đến thế cũng làm Giang Cảnh Du cảm thấy chấn động.
Ả ta nhẫn tâm với người khác, đối với con gái ruột của mình cũng nhẫn tâm như thế.
Chuyện này truyền ra rồi, có ai không nói hai kẻ kia quá tàn nhẫn?
Giang Nguyên Đồng nghe việc đó xong cũng rất không vui, trên người Giang Kiều chảy dòng máu của ông, Vương Bằng Phi kia chính là người nhà họ Vương cũng thôi đi, nhưng mà Giang Kiều cũng là như thế.
Giang Nguyên Đồng bực mình, liền gọi Giang Minh Bình với Chu Đông Mai đến trước mặt mà chửi cho một tăng, chửi cho hai vợ chồng bọn họ mặt trướng đến đỏ bừng, nói cũng nói không ra lời.
Việc ấy truyền ra rồi ai ai cũng dùng ánh mắt khác thường mà đánh giá vợ chồng bọn họ, ngay cả hai đứa con dâu của bọn họ cũng nói mấy lời kiểu như về sau tụi nó sẽ không miễn cưỡng mấy đứa con gái của mình như này như kia gì đó, đề phòng vợ chồng già bọn họ về sau tìm cho tụi nhỏ cái gia đình như thế kia.
Thiệt sự Giang Minh Bình với Chu Đông Mai nghe mà muốn hộc máu.
Cái chuyện này bọn họ thật sự vô tội nha, con gái làm như thế lại chẳng hề thương lượng gì với bọn họ, lúc bọn họ biết được thì chuyện đã rồi, ở cái phương diện đó bọn họ cũng chẳng có gì khác với người ngoài hết á.
Hơn nữa, làm ra cái chuyện như thế lại không phải con gái nhà họ ra chủ ý, là lũ họ Vương ra chủ ý, nó là đàn bà thì có thể làm gì đây?
Ai ai cũng nhìn bọn họ như thế, bọn họ thật sự quá oan uổng: "Ba ơi, bọn con cũng đã đi khuyên rồi, mà con nha đầu kia nó không nghe lời thì bọn con biết làm sao đây chứ?"
Chu Đông Mai là thật sự cảm thấy như thế có chút không dễ nghe thiệt đó, tướng ăn khó coi. Ở chỗ bọn họ, khi cưới lần hai, nếu mà nhà gái là con gái lớn chưa lập gia đình, vậy thì phối cho mấy người hoặc là lớn tuổi, hoặc là có vấn đề gì đó, còn không ấy nữa thì cưới lần hai xứng với cưới lần hai.
Cháu ngoại gái của bác ta mới có 18 tuổi, đang độ tuổi thanh xuân đây, hơn nữa dù cho thi đại học thất bại thì thế nào?
Thi rớt đại học, nhưng cái bằng cấp tốt nghiệp cao trung này cũng không thấp rồi, thành thật kiên định tìm việc làm thì một tháng cũng có mấy chục tệ.
Vì sao vậy chứ?
Ôi may mắn là bây giờ bác ta không có cháu gái tuổi đương thì, chứ không thì giá thị trường đều bị con nhỏ kia làm hỏng. Mà dù có là cháu trai, mấy hộ có con cái tốt đẹp cũng không nguyện ý gả đến nhà bọn họ.
"Ba ơi, việc này thiệt sự đều là cái thằng Vương Bằng Phi kia ra chủ ý, cũng là nó ra quyết định, nó mới là người làm cha, còn tụi con chỉ là ông bà ngoại, tụi con có thể làm gì đây? Bọn con không quen nhìn nên mắng cũng đã mắng, dẫn đường cũng dẫn đường rồi, nó chính là không nghe thì có thể làm cái gì đây?"
Chu Đông Mai cảm thấy không chừng trong vụ này còn có chuyện khác nữa đó, chứ không thì chỉ vì để con gái bác ta chuyển chính thức sao? Chuyển chính thức có thể được bao nhiêu tiền? Còn không bằng giữ cháu ngoại gái bác ta lại thêm hai năm rồi biểu nó đi làm nộp tiền lương lên đâu.
Chỉ với cái bằng cấp kia của cháu ngoại gái bác ta, về lại thôn mình kiếm việc làm, chẳng lẽ sẽ còn không thi đậu vào làm được à?
Không chừng còn có thể ngồi văn phòng đó.
Hiện tại để nó gả chồng rồi, thấy thế nào cũng cảm thấy không có lời.
Chẳng lẽ đối phương cho rất nhiều lễ hỏi?
Hay là đối phương đắn đo được nhược điểm gì rồi?
Giang Nguyên Đồng ha hả cười nhạt, ông cụ cũng nghĩ đến phương diện này, trầm giọng: "Thanh danh rất quan trọng, trong ngắn ngủi như thế nó có thể được đến cái gì, về sau sẽ phải trả giá càng nhiều, tụi bay nhìn mà làm đi."
Ông cụ khuyên chính mình nên buông, ông cụ cũng đã cái tuổi này, nếu mà không buông bỏ đi giải sầu, vậy sẽ rất dễ đoản thọ.
Cũng may ông cụ sớm đã thất vọng với đứa cháu gái kia rồi, giờ chỉ là càng thêm thất vọng mà thôi.
Giang Minh Bình, Chu Đông Mai: "......"
Bọn họ nhìn mà làm?
Bọn họ có thể làm cái gì đây?
Chu Đông Mai thở dài một hơi: "Sinh trai hay sinh gái cũng là nợ a, ba tụi nhỏ, ông nói coi vì sao vậy?"
Giang Minh Bình cũng không biết: "Tui mà biết thì hay rồi."
Hai vợ chồng song song lắc đầu.
..
Lúc này đoàn người Giang Nguyên Đồng trở về là ở lại nhà Giang Cảnh Du và Cố Hướng Hằng, còn nhà cũ của bọn họ thì hồi tết đã san bằng trùng kiến, giờ tuy đã xây xong rồi, cũng đã trang hoàng xong xuôi, nhưng mà nhà mới xây mà, phải để trống một đoạn thời gian cho thông gió đã, nên mới không có vào ở.
Đây là một tòa nhà lầu 2 tầng, phòng lớn, số lượng phòng cũng nhiều, còn có sân vườn và tường vây vuông vắn.
Gia cụ bài trí trong nhà về cơ bản cũng đã chuẩn bị xong xuôi, mấy cái này là chuyên nhờ người chiếu theo mẫu mã gia cụ ở tỉnh thành làm ra, tự gia đình ra vật liệu gỗ.
Giang Nguyên Đồng nhìn thấy rất hợp tâm ý.
Về sau đám người già các cụ ở dưới lầu, còn người trẻ tuổi ở bên trên.
Phòng nhiều, không lo không đủ ở.
Diệp Hồng Tú cũng có đoạn thời gian chưa về quê, giờ về rồi liền muốn về lại thôn Tế Liễu thăm ba mẹ của bà. Giang Cảnh Du và cặp song sinh đều đi theo, xách theo lớn bao nhỏ đi thăm.
Người dân cả hai cái thôn thấy được đám bọn họ xách theo mấy món đồ kia, lại nhìn phương hướng họ đi là biết họ đi làm cái gì rồi, trên đường đi có rất nhiều người tới chào hỏi Giang Cảnh Du: "Xưởng trưởng khi nào trở về vậy ạ?"
"Lúc này xưởng trưởng ở nhà nhiều thêm mấy ngày nha."
"Xưởng trưởng, nhà tôi muốn tổ chức hỉ sự, xưởng trưởng chị nhất định phải tới uống ly rượu mừng đó."
"Xưởng trưởng, hai đứa nhỏ nhà chị lại cao nữa rồi, tuấn tú lịch sự nha, là đang chờ thư thông báo trúng tuyển đúng không?"
"Xưởng trưởng, con nhà tôi sang năm cũng muốn lên cao tam rồi, vở ghi chép của hai đứa nhỏ nhà chị có thể cho mấy đứa nhỏ nhà tôi mượn được không?"
Mỗi lần trở về quê đều không thể thiếu chuyện như này, nên cặp song sinh đã rất quen rồi, và nghe được có người muốn xin vở ghi chép của mình, cặp song sinh rất hào phóng mà đáp ứng: "Được ạ, chẳng qua vở ghi chép không ở chỗ này, để lần tới tụi con sửa sang lại rồi lại lấy về đây, nếu cần đều có thể mượn đi."
Khi đoàn người bọn họ tới được thôn Tế Liễu, bà ngoại đang ở trong nhà, đang vừa tán gẫu với một người khác trong sân, vừa sửa sang lại đám đậu đen phơi trên cái rá, lặt ra đậu ngon.
Hai cụ bà này giờ đây hơn 60 tuổi, sức khỏe còn rất tốt, trừ bỏ không làm việc nặng ra, mấy việc khác họ đều đang làm, không cho làm còn không vui nè.
Vườn rau trong nhà được chăm nom cực kỳ tốt, đưa mắt nhìn lại một cái là thấy rau dưa xanh um tươi tốt.
Nhìn thấy con cháu tới thăm, Hoàng Quế Hoa đầu tiên là sửng sốt, sau đó là vui ra mặt: "Tú, mấy đứa đã về rồi!"
Trong sân vẫn còn những người khác nữa, Diệp Hồng Tú lên tiếng: "Mẹ, con đã về rồi." Sau đó chào hỏi một bà thím, vị này có quan hệ thân thích cách mấy thế hệ với bọn họ.
Diệp Hồng Tú vào phòng, đặt đồ đạc lên trên bàn, Hoàng Quế Hoa cũng tiến vào theo: "Về khi nào vậy con?"
Diệp Hồng Tú: "Mới về sáng nay, ba đi đâu rồi?"
Hoàng Quế Hoa: "Ba con đi hái mận rồi, năm nay mận sai quả lắm, đợi tí nữa về mấy đứa lấy về chút xíu luôn."
Bà cụ cười: "Không phải Hi Hi con thích ăn sao?"
Cố Hi cũng cười: "Dạ đúng rồi, con thích ăn, chua chua ngọt ngọt, rất là ngon."
Bà thím kia nhìn thấy bọn họ như thế thì đánh tiếng đi về trước, bảo là hôm nào đó lại qua tìm Hoàng Quế Hoa tán gẫu.
Thấy bà ấy phải đi, Diệp Hồng Tú cầm ra một túi kẹo cho bà ấy: "Thím mang về cho tụi nhỏ nếm thử đồ ăn mới, khẩu vị loại kẹo này khá ngon."
Bà thím kia có chút ngượng ngùng: "Kẹo này chắc mắc lắm, thím không nhận được."
Diệp Hồng Tú: "Không có đâu, thím cứ lấy về cho mấy đứa nhỏ nếm cái mới mẻ đi, nhiều hơn cũng không có."
Bà thím: "Nếu vậy thì mấy đứa nhỏ kia lại được chỗ tốt từ con rồi, để quay đầu lại thím biểu tụi nó qua đây nói cảm ơn con." Bà cụ ấy nhìn sơ sơ đống bao lớn bao nhỏ mà bọn họ mang tới khi qua đây, cũng không biết bên trong còn có thứ tốt gì nữa.
Bà ấy hâm mộ mà nhìn thoáng qua Hoàng Quế Hoa, cái bà này nuôi được đứa con gái ngoan hiếu thảo nha, mà đứa con gái này lại sinh được một đứa con gái tốt nữa, không chỉ hiếu thảo, còn là cô gái có năng lực tìm hết làng trên xóm dưới cũng không thấy nữa, để con gái Hoàng Quế Hoa được hưởng phúc, rồi ngay cả Hoàng Quế Hoa cũng được hưởng phúc theo.
Ngẫm lại coi gia đình này hồi trước không tốt đẹp được đến đâu đúng chứ? Mà giờ thì sao?
Thằng con trai út của Hoàng Quế Hoa giờ là đại đội trưởng của thôn bọn họ, cuộc sống nhà đó khỏi nói rồi, chính là ngay cả thằng cả thành thật của nhà bả cũng cải tạo một chút ruộng đồng nhà mình thành ao cá, bắt đầu nuôi cá, rồi lại bắt đầu xây chuồng heo kế bên để nuôi heo nữa. Này đây nuôi heo gần ao cá, lấy phân heo nuôi cá, rồi ruộng có phân với nước bùn gì đó, nuôi heo với nuôi cá đều không tồi, cuộc sống nhà thằng cả cũng rực rỡ lên.
Mỗi người mỗi mệnh nha, thiệt sự không giống nhau.
Bà thím cảm khái.
Bà thím này cũng sinh con gái, còn không chỉ là một đứa, nhưng mà không có đứa nào có tiền đồ như thế, cũng không có tri kỷ đến vậy, không có thường xuyên đưa đồ ăn, đồ mặc tới trợ cấp, mà Hoàng Quế Hoa có, lại thêm bên người còn có con trai cả với dâu cả thành thật chăm sóc, đấy là cuộc sống thần tiên.
Chẳng qua tuy nhà bà không có hưởng phúc được như thế, nhưng mà thôn của bọn họ được cháu ngoại của Hoàng Quế Hoa dẫn dắt, cuộc sống cũng không kém.
Nhà bà cụ cũng đã xây được nhà lầu nhỏ rồi.
Lúc này Hoàng Quế Hoa đã không dư thừa tâm lực đi chú ý tình hình của tiểu tỷ muội, bà cụ đang rất vui vẻ đây, nhưng mà nhìn thấy có không ít chữ vuông mà bà không nhận được, cũng biết là con gái quá tiêu pha: "Con mua cái này là cái gì vậy? Mấy cái này chắc chắn rất mắc đúng chứ? Con đừng có mua nhiều đồ đắt đỏ như vầy cho mẹ, mấy cái thứ kẹo này chỗ chúng ta cũng có bán loại không khác mấy, còn lợi ích thực tế hơn."
Diệp Hồng Tú: "Khác chứ mẹ, cái này ngon hơn, con cũng mua không nhiều lắm, không phải là mua cho ba mẹ nếm thử món mới sao? Cái này ngon lắm, thiệt đó, mẹ, mẹ nếm thử đi."
Diệp Hồng Tú không nghe mẹ mình lải nhải, đây là tiền mà bà tự kiếm được, mua đắt một chút bà cũng mua nổi.
Nói đến cái này, Diệp Hồng Tú vẻ mặt tươi cười. Bà đi hỗ trợ bên chỗ con gái, mỗi tháng con gái trả lương cho vợ chồng bà nữa.
Cô nàng này được cho đi học khá muộn,ệnKhiTôiĐổiĐốiTượngĐínhHônVớiNữChíđội hình al feiha gặp al ittihad thành tích học tập tuy không phải rất tốt, nhưng lần thi đại học này chính là bởi vì áp lực lớn nên lúc mới thi được một nửa đã trực tiếp bị bệnh, nên lúc này mới hoàn toàn không còn hy vọng.
Vương Bằng Phi vì để Giang Kiều được chuyển chính thức mà liền gả con gái đi.
Giang Kiều tuy cảm thấy có chút có lỗi với con gái, nhưng mà gả qua bên đó rồi là có thể có ngày lành, hơn nữa chồng già vợ trẻ, sẽ càng thêm yêu thương con bé thôi, cho nên ả ta cũng không phản đối.
Giang Cảnh Du đã biết được càng nhiều chuyện hơn, ví dụ cái người đàn ông kia đúng là hơn 30, 31 với 39 chín đều là hơn 30 mà nhỉ, mà hắn ta là 37 tuổi, cô nàng kia mới 18 tuổi đấy, 18 nhân cho 2 còn phải cộng thêm 1 mới được 37.
Dù cho cô đã biết Giang Kiều kia cũng trọng nam khinh nữ, không có để ý con gái mình đến vậy, nhưng mà ả ta sẽ đáp ứng gả con gái cho một gã lớn tuổi đến thế cũng làm Giang Cảnh Du cảm thấy chấn động.
Ả ta nhẫn tâm với người khác, đối với con gái ruột của mình cũng nhẫn tâm như thế.
Chuyện này truyền ra rồi, có ai không nói hai kẻ kia quá tàn nhẫn?
Giang Nguyên Đồng nghe việc đó xong cũng rất không vui, trên người Giang Kiều chảy dòng máu của ông, Vương Bằng Phi kia chính là người nhà họ Vương cũng thôi đi, nhưng mà Giang Kiều cũng là như thế.
Giang Nguyên Đồng bực mình, liền gọi Giang Minh Bình với Chu Đông Mai đến trước mặt mà chửi cho một tăng, chửi cho hai vợ chồng bọn họ mặt trướng đến đỏ bừng, nói cũng nói không ra lời.
Việc ấy truyền ra rồi ai ai cũng dùng ánh mắt khác thường mà đánh giá vợ chồng bọn họ, ngay cả hai đứa con dâu của bọn họ cũng nói mấy lời kiểu như về sau tụi nó sẽ không miễn cưỡng mấy đứa con gái của mình như này như kia gì đó, đề phòng vợ chồng già bọn họ về sau tìm cho tụi nhỏ cái gia đình như thế kia.
Thiệt sự Giang Minh Bình với Chu Đông Mai nghe mà muốn hộc máu.
Cái chuyện này bọn họ thật sự vô tội nha, con gái làm như thế lại chẳng hề thương lượng gì với bọn họ, lúc bọn họ biết được thì chuyện đã rồi, ở cái phương diện đó bọn họ cũng chẳng có gì khác với người ngoài hết á.
Hơn nữa, làm ra cái chuyện như thế lại không phải con gái nhà họ ra chủ ý, là lũ họ Vương ra chủ ý, nó là đàn bà thì có thể làm gì đây?
Ai ai cũng nhìn bọn họ như thế, bọn họ thật sự quá oan uổng: "Ba ơi, bọn con cũng đã đi khuyên rồi, mà con nha đầu kia nó không nghe lời thì bọn con biết làm sao đây chứ?"
Chu Đông Mai là thật sự cảm thấy như thế có chút không dễ nghe thiệt đó, tướng ăn khó coi. Ở chỗ bọn họ, khi cưới lần hai, nếu mà nhà gái là con gái lớn chưa lập gia đình, vậy thì phối cho mấy người hoặc là lớn tuổi, hoặc là có vấn đề gì đó, còn không ấy nữa thì cưới lần hai xứng với cưới lần hai.
Cháu ngoại gái của bác ta mới có 18 tuổi, đang độ tuổi thanh xuân đây, hơn nữa dù cho thi đại học thất bại thì thế nào?
Thi rớt đại học, nhưng cái bằng cấp tốt nghiệp cao trung này cũng không thấp rồi, thành thật kiên định tìm việc làm thì một tháng cũng có mấy chục tệ.
Vì sao vậy chứ?
Ôi may mắn là bây giờ bác ta không có cháu gái tuổi đương thì, chứ không thì giá thị trường đều bị con nhỏ kia làm hỏng. Mà dù có là cháu trai, mấy hộ có con cái tốt đẹp cũng không nguyện ý gả đến nhà bọn họ.
"Ba ơi, việc này thiệt sự đều là cái thằng Vương Bằng Phi kia ra chủ ý, cũng là nó ra quyết định, nó mới là người làm cha, còn tụi con chỉ là ông bà ngoại, tụi con có thể làm gì đây? Bọn con không quen nhìn nên mắng cũng đã mắng, dẫn đường cũng dẫn đường rồi, nó chính là không nghe thì có thể làm cái gì đây?"
Chu Đông Mai cảm thấy không chừng trong vụ này còn có chuyện khác nữa đó, chứ không thì chỉ vì để con gái bác ta chuyển chính thức sao? Chuyển chính thức có thể được bao nhiêu tiền? Còn không bằng giữ cháu ngoại gái bác ta lại thêm hai năm rồi biểu nó đi làm nộp tiền lương lên đâu.
Chỉ với cái bằng cấp kia của cháu ngoại gái bác ta, về lại thôn mình kiếm việc làm, chẳng lẽ sẽ còn không thi đậu vào làm được à?
Không chừng còn có thể ngồi văn phòng đó.
Hiện tại để nó gả chồng rồi, thấy thế nào cũng cảm thấy không có lời.
Chẳng lẽ đối phương cho rất nhiều lễ hỏi?
Hay là đối phương đắn đo được nhược điểm gì rồi?
Giang Nguyên Đồng ha hả cười nhạt, ông cụ cũng nghĩ đến phương diện này, trầm giọng: "Thanh danh rất quan trọng, trong ngắn ngủi như thế nó có thể được đến cái gì, về sau sẽ phải trả giá càng nhiều, tụi bay nhìn mà làm đi."
Ông cụ khuyên chính mình nên buông, ông cụ cũng đã cái tuổi này, nếu mà không buông bỏ đi giải sầu, vậy sẽ rất dễ đoản thọ.
Cũng may ông cụ sớm đã thất vọng với đứa cháu gái kia rồi, giờ chỉ là càng thêm thất vọng mà thôi.
Giang Minh Bình, Chu Đông Mai: "......"
Bọn họ nhìn mà làm?
Bọn họ có thể làm cái gì đây?
Chu Đông Mai thở dài một hơi: "Sinh trai hay sinh gái cũng là nợ a, ba tụi nhỏ, ông nói coi vì sao vậy?"
Giang Minh Bình cũng không biết: "Tui mà biết thì hay rồi."
Hai vợ chồng song song lắc đầu.
..
Lúc này đoàn người Giang Nguyên Đồng trở về là ở lại nhà Giang Cảnh Du và Cố Hướng Hằng, còn nhà cũ của bọn họ thì hồi tết đã san bằng trùng kiến, giờ tuy đã xây xong rồi, cũng đã trang hoàng xong xuôi, nhưng mà nhà mới xây mà, phải để trống một đoạn thời gian cho thông gió đã, nên mới không có vào ở.
Đây là một tòa nhà lầu 2 tầng, phòng lớn, số lượng phòng cũng nhiều, còn có sân vườn và tường vây vuông vắn.
Gia cụ bài trí trong nhà về cơ bản cũng đã chuẩn bị xong xuôi, mấy cái này là chuyên nhờ người chiếu theo mẫu mã gia cụ ở tỉnh thành làm ra, tự gia đình ra vật liệu gỗ.
Giang Nguyên Đồng nhìn thấy rất hợp tâm ý.
Về sau đám người già các cụ ở dưới lầu, còn người trẻ tuổi ở bên trên.
Phòng nhiều, không lo không đủ ở.
Diệp Hồng Tú cũng có đoạn thời gian chưa về quê, giờ về rồi liền muốn về lại thôn Tế Liễu thăm ba mẹ của bà. Giang Cảnh Du và cặp song sinh đều đi theo, xách theo lớn bao nhỏ đi thăm.
Người dân cả hai cái thôn thấy được đám bọn họ xách theo mấy món đồ kia, lại nhìn phương hướng họ đi là biết họ đi làm cái gì rồi, trên đường đi có rất nhiều người tới chào hỏi Giang Cảnh Du: "Xưởng trưởng khi nào trở về vậy ạ?"
"Lúc này xưởng trưởng ở nhà nhiều thêm mấy ngày nha."
"Xưởng trưởng, nhà tôi muốn tổ chức hỉ sự, xưởng trưởng chị nhất định phải tới uống ly rượu mừng đó."
"Xưởng trưởng, hai đứa nhỏ nhà chị lại cao nữa rồi, tuấn tú lịch sự nha, là đang chờ thư thông báo trúng tuyển đúng không?"
"Xưởng trưởng, con nhà tôi sang năm cũng muốn lên cao tam rồi, vở ghi chép của hai đứa nhỏ nhà chị có thể cho mấy đứa nhỏ nhà tôi mượn được không?"
Mỗi lần trở về quê đều không thể thiếu chuyện như này, nên cặp song sinh đã rất quen rồi, và nghe được có người muốn xin vở ghi chép của mình, cặp song sinh rất hào phóng mà đáp ứng: "Được ạ, chẳng qua vở ghi chép không ở chỗ này, để lần tới tụi con sửa sang lại rồi lại lấy về đây, nếu cần đều có thể mượn đi."
Khi đoàn người bọn họ tới được thôn Tế Liễu, bà ngoại đang ở trong nhà, đang vừa tán gẫu với một người khác trong sân, vừa sửa sang lại đám đậu đen phơi trên cái rá, lặt ra đậu ngon.
Hai cụ bà này giờ đây hơn 60 tuổi, sức khỏe còn rất tốt, trừ bỏ không làm việc nặng ra, mấy việc khác họ đều đang làm, không cho làm còn không vui nè.
Vườn rau trong nhà được chăm nom cực kỳ tốt, đưa mắt nhìn lại một cái là thấy rau dưa xanh um tươi tốt.
Nhìn thấy con cháu tới thăm, Hoàng Quế Hoa đầu tiên là sửng sốt, sau đó là vui ra mặt: "Tú, mấy đứa đã về rồi!"
Trong sân vẫn còn những người khác nữa, Diệp Hồng Tú lên tiếng: "Mẹ, con đã về rồi." Sau đó chào hỏi một bà thím, vị này có quan hệ thân thích cách mấy thế hệ với bọn họ.
Diệp Hồng Tú vào phòng, đặt đồ đạc lên trên bàn, Hoàng Quế Hoa cũng tiến vào theo: "Về khi nào vậy con?"
Diệp Hồng Tú: "Mới về sáng nay, ba đi đâu rồi?"
Hoàng Quế Hoa: "Ba con đi hái mận rồi, năm nay mận sai quả lắm, đợi tí nữa về mấy đứa lấy về chút xíu luôn."
Bà cụ cười: "Không phải Hi Hi con thích ăn sao?"
Cố Hi cũng cười: "Dạ đúng rồi, con thích ăn, chua chua ngọt ngọt, rất là ngon."
Bà thím kia nhìn thấy bọn họ như thế thì đánh tiếng đi về trước, bảo là hôm nào đó lại qua tìm Hoàng Quế Hoa tán gẫu.
Thấy bà ấy phải đi, Diệp Hồng Tú cầm ra một túi kẹo cho bà ấy: "Thím mang về cho tụi nhỏ nếm thử đồ ăn mới, khẩu vị loại kẹo này khá ngon."
Bà thím kia có chút ngượng ngùng: "Kẹo này chắc mắc lắm, thím không nhận được."
Diệp Hồng Tú: "Không có đâu, thím cứ lấy về cho mấy đứa nhỏ nếm cái mới mẻ đi, nhiều hơn cũng không có."
Bà thím: "Nếu vậy thì mấy đứa nhỏ kia lại được chỗ tốt từ con rồi, để quay đầu lại thím biểu tụi nó qua đây nói cảm ơn con." Bà cụ ấy nhìn sơ sơ đống bao lớn bao nhỏ mà bọn họ mang tới khi qua đây, cũng không biết bên trong còn có thứ tốt gì nữa.
Bà ấy hâm mộ mà nhìn thoáng qua Hoàng Quế Hoa, cái bà này nuôi được đứa con gái ngoan hiếu thảo nha, mà đứa con gái này lại sinh được một đứa con gái tốt nữa, không chỉ hiếu thảo, còn là cô gái có năng lực tìm hết làng trên xóm dưới cũng không thấy nữa, để con gái Hoàng Quế Hoa được hưởng phúc, rồi ngay cả Hoàng Quế Hoa cũng được hưởng phúc theo.
Ngẫm lại coi gia đình này hồi trước không tốt đẹp được đến đâu đúng chứ? Mà giờ thì sao?
Thằng con trai út của Hoàng Quế Hoa giờ là đại đội trưởng của thôn bọn họ, cuộc sống nhà đó khỏi nói rồi, chính là ngay cả thằng cả thành thật của nhà bả cũng cải tạo một chút ruộng đồng nhà mình thành ao cá, bắt đầu nuôi cá, rồi lại bắt đầu xây chuồng heo kế bên để nuôi heo nữa. Này đây nuôi heo gần ao cá, lấy phân heo nuôi cá, rồi ruộng có phân với nước bùn gì đó, nuôi heo với nuôi cá đều không tồi, cuộc sống nhà thằng cả cũng rực rỡ lên.
Mỗi người mỗi mệnh nha, thiệt sự không giống nhau.
Bà thím cảm khái.
Bà thím này cũng sinh con gái, còn không chỉ là một đứa, nhưng mà không có đứa nào có tiền đồ như thế, cũng không có tri kỷ đến vậy, không có thường xuyên đưa đồ ăn, đồ mặc tới trợ cấp, mà Hoàng Quế Hoa có, lại thêm bên người còn có con trai cả với dâu cả thành thật chăm sóc, đấy là cuộc sống thần tiên.
Chẳng qua tuy nhà bà không có hưởng phúc được như thế, nhưng mà thôn của bọn họ được cháu ngoại của Hoàng Quế Hoa dẫn dắt, cuộc sống cũng không kém.
Nhà bà cụ cũng đã xây được nhà lầu nhỏ rồi.
Lúc này Hoàng Quế Hoa đã không dư thừa tâm lực đi chú ý tình hình của tiểu tỷ muội, bà cụ đang rất vui vẻ đây, nhưng mà nhìn thấy có không ít chữ vuông mà bà không nhận được, cũng biết là con gái quá tiêu pha: "Con mua cái này là cái gì vậy? Mấy cái này chắc chắn rất mắc đúng chứ? Con đừng có mua nhiều đồ đắt đỏ như vầy cho mẹ, mấy cái thứ kẹo này chỗ chúng ta cũng có bán loại không khác mấy, còn lợi ích thực tế hơn."
Diệp Hồng Tú: "Khác chứ mẹ, cái này ngon hơn, con cũng mua không nhiều lắm, không phải là mua cho ba mẹ nếm thử món mới sao? Cái này ngon lắm, thiệt đó, mẹ, mẹ nếm thử đi."
Diệp Hồng Tú không nghe mẹ mình lải nhải, đây là tiền mà bà tự kiếm được, mua đắt một chút bà cũng mua nổi.
Nói đến cái này, Diệp Hồng Tú vẻ mặt tươi cười. Bà đi hỗ trợ bên chỗ con gái, mỗi tháng con gái trả lương cho vợ chồng bà nữa.