当前位置: 当前位置:首页 >Cúp C2 >Truyện Sính Ác_kèo chinh.com正文

Truyện Sính Ác_kèo chinh.com

作者:Ngoại Hạng Anh 来源:Ngoại Hạng Anh 浏览: 【】 发布时间:2025-01-11 06:16:40 评论数:
Cr art: weibo @jio巴-

Chương 04

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

"Anh,ệnSínhÁkèo chinh.com em đói quá..."

Cảm xúc của Quý Ngưỡng Chân thay đổi chóng mặt, lúc nói ra lời xin xỏ cũng rất gượng gạo, cậu cố chôn xuống mấy thứ cảm xúc như là xấu hổ hay ngượng ngùng, "Em không thích ăn bánh mì, anh đưa em đi ăn cái khác được không?"

Bây giờ là giữa đêm, Nhậm Đàn Chu luôn không đồng tình với chuyện ăn khuya này.

Nhưng hôm nay khác, Quý Ngưỡng Chân cả một ngày không ăn gì, bánh trên bàn cũng không động vào một miếng.

Cậu nói đói, là đói thật rồi.

Nhậm Đàn Chu mím môi, biểu tình cũng có một sự thay đổi rất nhỏ, "Muốn ăn gì thì bảo nhà ăn làm đưa tới, trời lạnh thế này, sao phải tự đi kiếm đồ ăn làm gì."

Lần cuối cùng Quý Ngưỡng Chân ra ngoài là mùa thu, bây giờ đã vào đông. Hệ thống sưởi trong biệt thự hoạt động ngày đêm, dù câu có mặc đơn giản đi lại thì cũng không thấy lạnh, không biết mấy ngày nữa bên ngoài sẽ còn có tuyết rơi.

Khéo léo từ chối cho cậu ra ngoài xong, Nhậm Đàn Chu lấy điện thoại ra, hỏi cậu muốn ăn gì.

Quý Ngưỡng Chân nhìn Nhậm Đàn Chu cực kỳ miễn cưỡng nhìn đống chữ nhỏ trên màn hình điện thoại, cậu đứng chôn chân tại chỗ, lại quay sang chọc chọc chiếc bánh trước mặt, cuối cùng nói: "Thôi không cần phiền vậy, ăn cái này được rồi."

Bảo anh đưa ra ngoài ăn khuya thì không thấy phiền?

Nhậm Đàn Chu cất điện thoại đi, tay chống bàn đứng dậy, "Được, vậy anh lên tầng đây."

Dù là tù nhân thì hàng ngày vẫn được ra ngoài hít thở không khí đấy, Quý Ngưỡng Chân ngồi im lặng mười giây, sau đó ném dĩa đuổi theo Nhậm Đàn Chu, chặn trước mặt anh, "Anh, anh xem bao giờ mới có thời gian rảnh đưa em ra ngoài chơi, em ở nhà sắp chán chết rồi."

Nhậm Đàn Chu cúi đầu nhìn cậu, đuôi mắt mang theo mệt mỏi, anh nâng tay ấn ấn đuôi lông mày, không phản ứng cậu.

Vạn sự khởi đầu nan.

"Anh đồng ý đi mà, chuyện lúc trước em không tính toán với anh nữa, ra ngoài cũng sẽ không nói lung tung."

Quý Ngưỡng Chân vừa nói vừa quan sát từng biểu tình nhỏ trên mặt anh, nói xong lại tự ngẫm xem mình dùng từ đã đủ chuẩn chỉnh chưa, cậu cân nhắc lại thái độ của bản thân, nói: "Em đã nghĩ thông rồi, hôm đó đều là hiểu nhầm, kỳ phát tình của Alpha sẽ bừa bãi... Em từng học tiết sinh lý, em hiểu mà. Anh cũng không cố tình, em không nên vừa đánh vừa mắng anh, anh đừng giận em nữa, có được không?"

Cậu là Beta, bị làm thì bị làm thôi, vẫn còn may là Nhậm Đàn Chu không cắn vào tuyến thể của cậu, không ảnh hưởng gì lớn đến việc phân hoá, cậu chỉ cần tự mình nghĩ thoáng ra là được.

Huống chi loại chuyện này chỉ cần bọn họ đều không nói, người khác sẽ không biết.

Người khác không biết, Quý Ngưỡng Chân cũng có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cứ xem như đang đi đường bỗng nhiên vấp ngã một cái, nếu xung quanh không có ai, vậy cậu chỉ cần đứng lên rồi bước tiếp là xong, không có vấn đề gì quá lớn.

Nhưng nếu như gần đó có người nhìn thấy, cậu sẽ cảm thấy rất khó chịu nổi, mặt mũi đều mất hết, mỗi lần nhớ lại sẽ xấu hổ đến mức không thể ngủ ngon.

Thế nên, chuyện bị Nhậm Đàn Chu bá vương ngạnh thượng cung khiến cậu rất mất mặt, nhưng cũng đã qua lâu thế rồi, Quý Ngưỡng Chân lớn bằng từng này, cũng không thể cứ mãi bị nỗi thẹn trong lòng làm cho mắc nghẹn đến chết.

Cậu phải ra ngoài, tốt nhất là có thể cách thật xa thật xa Nhậm Đàn Chu.

Lúc trước không phải Nhậm Đàn Chu chưa từng cho cậu bậc thang đi xuống, nhưng thời điểm đó cậu đang nóng máu, bậc thang gì cũng đều bị cậu đá bay.



Bỏ qua cơ hội này sẽ không còn nữa, Quý Ngưỡng Chân cũng lười làm theo từng bước cho đúng trình tự, dù sao hiện tại Nhậm Đàn Chu đã uống đến mức đầu óc mơ hồ.

Ngay vừa rồi cậu còn ngồi trước bánh gato thổi nến ước ra một điều ước đủ ác, nếu như Nhậm Đàn Chu còn lại dù chỉ xíu xiu tỉnh táo, thì chắc chắn có thể phát giác ra có gì đó khuất tất ở đây, nhưng cổ họng và hốc mắt anh đều khô khốc phát đau, thế là trực tiếp vòng qua Quý Ngưỡng Chân đi lên tầng, chỉ để lại một câu, "Mai rồi nói."

Bóng dáng Nhậm Đàn Chu biến mất ở một khúc quanh cầu thang, vẻ mặt xin xỏ nịnh nọt trên mặt Quý Ngưỡng Chân cũng biến mất sau một giây, kế hoạch lợi dụng cơ hội này đã thất bại.

Thời khắc dùng chân tình phá băng bị hụt chân giữa chừng, Quý Ngưỡng Chân thật sự là hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cậu vò vò mái tóc mình, lại rất không có tiền đồ quay về nhà ăn, cầm con dao nhựa chọc phá chiếc bánh xấu xí một hồi cho hả giận, kết quả bên trong bỗng có một thứ chất lỏng đặc quánh màu nâu chảy ra.