Trong nhà lao tối tăm,ệnPhùSinhThálịch thi đấu bóng đá v league nhưng lại có một tấm màn trầng.
Cửa nhà lao mở ra, bước chân trầm ổn từ từ tiến vào.
Tuyết Yên bỗng ngẩng đầu lên, tiếng bước chân quen thuộc, hắn vẫn đến. Nàng vốn tưởng, đời này, sẽ không gặp lại hắn nữa.
Nàng chầm chậm bước ra khỏi mành, cất bước khó khăn. Sợi xích dài trên chân nàng kêu vang thành tiếng, dây xích nặng trịch, khóa xích đâm xuyên qua mắt cá chân nàng, máu trên quần đã đông thành vệt dài, mỗi một bước đi lại đâm vào chân nàng, máu càng thẩm ra nhiều hơn.
"Chàng đến đây làm gì?” Tuyết Yên khẽ hỏi, hàng mi dài run rẩy.
Nàng bước đi không vững, bị hân kéo mạnh, khóa trên dây xích cứa vào da, lại đâm vào từng tấc thịt của nàng. Nàng cần chặt môi, mồ hôi tủa ra. Hắn đột nhiên xé rách chiếc áo choàng trắng của nàng, để lộ ra lớp áo trong sẫm màu.
Lê Kiệt cúi đầu nhìn nàng, bụng nàng đã nhỏ lên một chút.
Giọng nói khàn khàn của Tuyết Yên xé toang màn đêm, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi mím. chặt, bàn chân đầm đìa máu.
Lê Kiệt nhìn Tuyết Yên từ trên xuống dưới, nhìn
chấm chủ vào cái bụng hơi nhô lên của nàng, lạnh lùng nói: "Hắn không đến cứu nàng đâu. Trâm đã cho lan truyền tin nghiệt chủng trong bụng của nàng với hắn, cũng thông cáo thiên hạ ngày mai sẽ hành hình nàng. Nhưng hắn vẫn không đến, thất vọng lâm đúng không?
"Hoàng thượng đang nói đến ai vậy? Tại sao hãn phải đến cứu ta?" Tuyết Yên cất giọng lạnh nhạt. Lê Kiệt năm lấy cảm nàng, siết mạnh, quả là người phụ nữ bướng bỉnh.
Tuyết Yên cười khẽ, lệ đọng nơi khóe mắt. Hån nhướng mày cười, vung tay xé rách quần áo của nàng, nhìn thân thể nàng như nhìn những món ngon trên bàn,
Nàng ôm lấy bụng theo bản năng, hai tay đẩy hån gia. Hân tức giận: "Nàng dám ghét bỏ tram?"
Ánh mắt lạnh lùng của hắn quét khắp thân thế nàng, từng chút từng chút lấy đi tôn nghiêm còn sót lại của nàng.
Nàng cuộn tròn cơ thể mình hết mức có thể.
Nụ cười trên môi hân ngày càng sắc lạnh, hắn ôm nàng lên, ném xuống giường.
Nàng liều mình căn, đá, đạp. Chân nàng đẫm máu. Hiến giữ chặt hai tay nàng, móc xích chân vào cuối giường, đè lên thân nàng, nhìn những giọt nước mắt của nàng: "Thân thể nàng là của ta. Ta có thể không yêu nàng, nhưng nàng không thể yêu người khác. Nàng phản bội ta, chỉ có con đường chết, nàng hiểu không?"
Hơi thở hãn nhẹ nhàng, miệng nở nụ cười, nhưng đôi mắt lại lạnh như bằng.
Nàng nhơ nhớp, nhưng hẳn vẫn muốn điên
Trong tích tắc, Tuyết Yên cảm thấy hắn vẫn còn yêu mình, vì hân hận nàng, cỏ hận mới có yêu.
"Lê Kiệt, ta chỉ yêu chàng, ta chưa bao giờ phản bội chàng, đừa con này là của chàng, tại sao chàng lại không tin?"
"Đứa trẻ lại lịch bất minh, trẫm không cần, trẫm không thiếu con cải. Nhưng Lê Hiên đã thừa nhận rồi, nàng còn gì để chối cãi!"
Tuyết Yên nhâm mắt lại, Lê Hiện từng nói thích nàng, chí vậy không hơn.