当前位置:首页 >La liga >Truyện Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy_c1 đêm nay 正文

Truyện Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy_c1 đêm nay

来源:Xổ số 88   作者:La liga   时间:2025-01-10 21:47:39
Tô Duy là một nhà phân tâm học ( phân tích tâm lý học )

Cho nên khi Lâm Duẫn Nhiên hùng hùng hổ hổ chạy vào nhà,ệnBácSĩTâmLýTôc1 đêm nay nhào đến bên người Tô Duy định táy máy chân tay, Đại Hoàng mặc tạp dề bưng cà phê từ phòng bếp đi ra, vừa vặn chứng kiến cảnh này liền tiến một bước dài chen giữa hai người, ánh mắt sắc nhọn lướt qua rồi vẽ nụ cười nịnh nọt : “Tiên sinh, ngài là tâm thần phân liệt hay là rối loạn nhân cách ?”

Lâm Duẫn Nhiên : “……”

Trên thực tế, bệnh nhân đến khám chủ yếu là những người bị rối loạn cảm xúc đến xin lời khuyên, những bệnh nhân bị rối loạn nhân cách hay tâm thần phân liệt nghiêm trọng thực sự rất ít, mà Đại Hoàng lại là một trong số đó.

Một tuần trước, ở vườn hoa khu phố bên cạnh, Tô Duy tiện tay nhặt Đại Hoàng đem về nhà.

Khi đó Đại Hoàng chẳng rõ đã rời nhà lăn lội ngoài đường bao nhiêu ngày, cả người bẩn thỉu, ngũ quan trên mặt đều không nhìn rõ, thế nhưng còn có đôi mắt sáng rực, ánh mắt lấp lánh không bị che lấp. Tô Duy vốn cho rằng cậu là ăn xin lưu lạc đến đây, thế nhưng bên người Đại Hoàng lại không có công cụ ăn xin nào, cũng chẳng bày ra cái dáng muốn xin xỏ, chỉ đơn giản ngồi bên bồn hoa, ánh mắt tò mò nhìn theo một người lại một người đi qua trước mặt cậu.

Tô Duy nhất thời bị ma xui quỷ khiến thế nào, bước đến trước mặt cậu, hơi cúi người xuống. Ánh mặt trời dừng chân nơi gò má anh khiến cho gương mặt vốn lạnh băng nhìn qua hết sức nhu hòa : “Tên ?”

Đại Hoàng ngơ ngác nhìn anh, thật lâu vẫn chưa cất lời. Mãi cho đến khi thấy một con chó vàng vẫy đuôi chạy phía sau Tô Duy, Đại Hoàng mới tỉnh lại, nhỏ giọng nói : “Đại Hoàng…”

Tô Duy khẽ nhấc khóe miệng, lịch sự gật đầu : “Đại Hoàng, chào cậu.” Dứt lời thì từ từ đứng thẳng, xoay người rời đi.

Ngũ quan Tô Duy đều rất đẹp, da rất trắng, lông mi dài mà dày, bên khóe mắt trái có một nốt ruồi nhỏ, cộng thêm khí chất ưu buồn. Chỉ là cũng nhờ nốt ruồi nhỏ kia, tước giảm nơi anh vài phần khí, trái lại khiến anh thoạt nhìn có chút quyến rũ —— tất nhiên, nó không giống như cái quyến rũ, cái duyên của người con gái, chỉ là làm giảm đi chút nam tính mà thôi.

Đáng lẽ ra, tướng mạo Tô Duy cũng không thuộc dạng kinh diễm mê người, thế nhưng lại rất vừa mắt người khác. Từ lúc Tô Duy bước đến chỗ Đại Hoàng, che đi ánh mắt trời vốn thuộc về cậu, suy nghĩ trong đầu Đại Hoàng giống như một đĩa nhạc bị vấp, ngây ngốc bám theo anh.

Đi được một đoạn đường, Tô Duy phát hiện Đại Hoàng bám theo mình, từ đầu đến cuối đều duy trì khoảng cách không xa cũng chẳng gần, bệnh nghề nghiệp khiến anh xoay người tiến về phía Đại Hoàng, lịch sự mà xa cách mỉm cười : “Cậu cần giúp đỡ sao ?”

Đại Hoàng chăm chú nhìn Tô Duy, nhìn thật lâu mới lại chợt bừng tỉnh, lúng ta lúng túng nói : “Tôi bị ánh sáng bắn vào mông..”

Tô Duy buồn cười nhìn cậu, đứng chưa đến 3 giây đã quay người định đi tiếp. Thế nhưng Đại Hoàng đột nhiên nắm vạt áo anh giữ lại, ngượng ngùng cúi đầu, khổ sở nói : “Tiên sinh, tôi không nhớ rõ tôi là ai.”

“Oh ?” Tô Duy xoay người, cả khuôn mặt chìm trong ánh mặt trời, kéo dài thanh âm lo lẳng hỏi: “Mất —— trí nhớ ?”

Sau đó, Tô Duy giúp Đại Hoàng tắm rửa một chút, ngoài ý muốn phát hiện ra cậu môi hồng răng trắng mắt to lông mày rậm, là một thiếu niên hết sức đẹp trai. Tô Duy dẫn cậu tới bệnh viện làm kiểm tra toàn diện trên dưới trước sau, bác sĩ kết luận —— tất cả bình thường.

Anh lại hỏi Đại Hoàng thêm mấy vấn đề, xác định cậu mất trí nhớ là do tâm lý. Vì vậy Tô Duy đưa cậu đến sở cảnh sát làm hồ sơ, cuối cùng dẫn người về nhà.

Đương nhiên, Tô Duy cũng không thích xen vào chuyện người khác, anh tất nhiên cũng chẳng có lòng hảo tâm nào, anh làm như vậy là vì tư tâm.

Rất lâu sau này, Đại Hoàng hỏi lại chuyện cũ, hỏi rằng liệu có phải là anh nhất kiến chung tình với cậu hay không, Tô Duy bình tĩnh trả lời : “Trước khi gặp em, anh xem sách thấy loại bệnh này. Một bệnh nhân mất trí nhớ đối với bác sĩ tâm lý, so với đem một thi thể vẹn tươi tặng cho mấy sinh viên học y, giá trị hơn nhiều.”

Đại Hoàng nín lặng…

Nhà Tô Duy nằm ở phía tây Thượng Hải, ba phòng hai sảnh ước chừng hơn một trăm mét vuông, chỉ một mình anh ở. Tô gia kinh doanh bất động sản lớn, Tô Duy là con thứ hai trong gia đình, theo lý thì gọi là Tô Nhị thiếu gia. Thế nhưng Tô Duy ngoại trừ một chiếc xe và một căn nhà, cũng không muốn lấy thêm của cải từ Tô gia.

Tô Duy ngồi trên ghế sa lon, mặt không đổi sắc đánh giá Đại Hoàng: “Cậu còn nhớ mình bao nhiêu tuổi không ?”

Đại Hoàng không chút do dự đáp : “Mười tám.” Nói xong thì lại ngẩn người

Tô Duy nhìn cậu một chút : “Cậu còn nhớ cái gì nữa ?”

Đại Hoàng quay đầu nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, vẻ mặt đau khổ nói : “Không biết, nếu không anh hỏi tôi, tôi nhớ thì trả lời anh.”

Tô Duy hỏi một vài vấn đề cơ bản, nhận thấy chỉ số thông minh và phương diện kiến thức của Đại Hoàng đều bình thường, chỉ có những vấn đề liên quan đến thân phận cậu thì bị mất trí nhớ.

Tô Duy thu thập một phòng khách cho Đại Hoàng ở, quyết định chậm rãi nghiên cứu con chuột trắng nhỏ này.

Để lý giải bệnh tình của Đại Hoàng, Tô Duy ngoại trừ quan sát nhất cử nhất động trong sinh hoạt hàng ngày của cậu ra, mỗi ngày còn dành chút thời gian cùng cậu nói chuyện, nỗ lực khai thác đoạn ký ức chính cậu tự mình phong tỏa —— ký ức sẽ bị mất đi nếu không có tác động từ bên ngoài, giống như một cơ chế phòng ngự của tâm lý. Tô Duy gần như chắc chắn khẳng định, Đại Hoàng phải trải qua một khoảng thời gian không thể chấp nhận những việc đã xảy ra nên mới tự phong tỏa ký ức của mình. Loại phong tỏa này, có thể là tạm thời, mà cũng có thể sẽ chẳng bao giờ khôi phục được.

Thế nhưng qua một vài ngày, Tô Duy phát hiện ra mình đã rước phiền toái lớn về nhà. Anh nhận ra mình không chỉ là một người quan sát, đồng thời còn là một người bị quan sát ——

“… Cậu nhìn cái gì ?” Tô Duy không nhịn được nữa gác đũa lại, “Trên mặt tôi có hạt cơm sao ?”

Đại Hoàng lộ ra vẻ mặt hoa si, tươi cười nói: “Bác sĩ, anh thật là đẹp trai !”

Tô Duy trầm mặc vài giây, một lần nữa cầm bát đũa lên.

“…Cậu lại nhìn cái gì ?” Anh ngồi trước bàn đọc sách, Đại Hoàng dời cái ghế nhỏ ngồi cách đó không xa, ánh mắt như muốn đốt cháy người trước mặt.

Đại Hoàng liếm liếm môi : “Bác sĩ, lông mi của anh thật dài a !”

Tô Duy trầm mặc mấy giây, một lần nữa cầm bút lên.

“…” Anh tắm rửa xong quàng một chiếc khăn tắm đi ra, cảm nhận được ánh mắt sáng rực của Đại Hoàng ở chỗ phòng khách, không nói một lời xoay người trở về phòng tắm. Đóng cửa, chốt lại.

Mấy phút sau, Tô Duy quần áo chỉnh tề một lần nữa đi ra : “Nếu như cậu đã đã sẵn sàng, giờ có rảnh hay không nói chuyện với tôi ?”

Đại Hoàng gật đầu liên tục, nhu thuận đi tới bên sô pha ngồi xuống.

Tô Duy xoay bút trên tay : “Tối qua ngủ có ngon không ?”

Đại Hoàng cúi đầu, có chút phiền não ngập ngừng :”Bác sĩ, tối qua em mơ…”

“Oh ?” Tô Duy hứng thú hỏi : “Gặp gì trong giấc mơ ?”

Đại Hoàng lập tức ngẩng lên nhìn Tô Duy, lại cúi xuống lần nữa. “Bác sĩ, anh, anh biết là em thích anh. Em nói anh không được tức giận…”

Tô Duy nắm bút, trầm mặc hai giây, mặt không đổi sắc hỏi lại: “Mơ cái gì ?”

Đại Hoàng gương mặt ửng hồng : “Khụ….Em mơ mình cởi quần áo bác sĩ…”

Lúc này Tô Duy không trầm mặc nữa : “Cởi thế nào ?”

Đại Hoàng ngẩn người, ngây ngốc nói : “Em mơ em cởi khuy áo bác sĩ, rất lâu…” Dừng lại một chút, tỏ vẻ đáng tiếc nói : “Nhưng mà em không cởi ra được..”

Tô Duy nói : “Khuy áo đại diện cho khép kín, cái này nói rằng, cậu muốn đến gần tôi, muốn hiểu tôi mà không được thôi. Không phải suy nghĩ nhiều. Rồi, cậu còn mơ thấy gì nữa không ?”

Đại Hoàng : “….”

Mấy phút sau, Đại Hoàng uể oải hỏi: “Bác sĩ, anh luôn luôn hỏi em. Có thể cùng em tâm sự về anh không ?”

Tô Duy nhún vai : “Đương nhiên có thể.”

Đại Hoàng tỉnh táo tinh thần, cười híp cả mắt : “Bác sĩ, tại sao anh lại làm bác sĩ tâm lý ?”

标签:

责任编辑:Cúp C1