Chu Giai Oánh bỗng nhiên dùng sức đẩy ba cô bé một cái: “Các người mau bế con trai của các người cút đi thật xa đi.”
“Chúng tao là ba mẹ của mày. Cút cái gì mà cút. Con bé này! Sao bây giờ mày lại ăn nói như thế chứ?ệnBossHungDữreal kashmir vs”
“Ba mẹ nào, tôi không có ba mẹ mất mặt như các người. Các người hãy dẫn lũ con đông như đàn lợn của các người cút đi thật xa đi.” Chu Gia Oánh la hét điên cuồng, không hề giống một đứa bé mới có tám tuổi chút nào.
“Bốp!!!” Ba Chu Giai Oánh tát cô bé: “Đó đều là các em trai, em gái của mày, sao mày có thể nói các em mày như thế?”
Chu Giai Oánh bưng mặt: “Ông đánh tôi, ông dám đánh tôi?”
Nói xong cô bé đột nhiên hướng về phía thầy giáo đã dẫn cô bé đến đây, òa khóc: “Thầy giáo, thầy giáo, thầy thấy rồi đó, ông ta đánh con, thầy mau giúp con, mau giúp con đi… chẳng phải thầy nói sẽ giúp con sao?”
Thầy giáo giật giật khóe môi.
Giúp? Đừng đùa được không? Anh cảm thấy đánh là đúng, loại con gái như vậy phải tát thêm mấy cái nữa thì mới dạy dỗ được.
评论专区