Truyện Nam Chính Hắc Hóa Lại Trùng Sinh_mu vs nottingham forest trực tiếp
作者:Nhà cái uy tín 来源:Nhà cái uy tín 浏览: 【大中小】 发布时间:2025-01-10 17:01:31 评论数:
Editor+beta-er: Eirlyss
–—————
Mặc kệ là ở đời thứ nhất,ệnNamChínhHắcHóaLạiTrùmu vs nottingham forest trực tiếp hay là đời thứ hai thì sự tồn tại của Lục Chiến cũng đều phức tạp. Làm cho Lăng Việt khó có thể bỏ qua.
Đời thứ nhất, quan hệ của Hải Lan và Lục Chiến đặc biệt tốt, lúc Hải Lan và Lăng Việt chưa ở bên nhau, cô có từng nói qua, mình có một ít bạn bè khác giới, không phải quan hệ phong hoa tuyết nguyệt, chỉ là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà thôi.
Quan hệ của bọn họ, tốt đến mức sau khi hai người ở bên nhau, Lăng Việt vẫn luôn để ý, khó có thể không quan tâm.
Thẳng đến đời thứ hai, Lăng Việt không quan tâm nhiều đến thế giới bên ngoài, cũng không có giải trừ hôn ước với nguyên văn Hải Lan, cho nên cốt truyện vẫn phát triển như cũ, thí dụ như Tề Noãn nên gặp được những người đàn ông nên gặp, lại thí dụ như Hải Lan hắc hóa, cuối cùng chuyện cùng một người đàn ông đi thuê phòng ở khách sạn bị tung ra.
Mà người đàn ông kia, chính là Lục Chiến.
Lục Chiến tồn tại, khiến cho Lăng Việt chú ý, bởi vì đời thứ nhất có quan hệ rất tốt với Hải Lan, cho nên lúc chuyện này xảy ra, Lăng Việt đã nghi ngờ, ở đời thứ nhất, Lục Chiến đã có ý xấu với Hải Lan.
Vậy nên Lăng Việt lập tức cho người đi điều tra Lục Chiến, cuối cùng tra được, chuyện nguyên văn Hải Lan và Lục Chiến có gian tình, là bị người khác hãm hại.
Tác giả chỉ ở góc độ của cô ta miêu tả nữ phụ thành loại người ích kỷ ngoan độc, cuối cùng ở ác gặp dữ, đồng thời tác giả còn đùa bỡn cốt truyện, lúc sắp xếp lại các tình tiết, cốt truyện cũng sẽ tự mình hoàn thiện, sửa chữa các lỗ hổng, làm cho nó hợp lý hơn.
Ở đời thứ hai, cũng chính là nguyên tác, Hải Lan và Lục Chiến là trong sạch.
Người hãm hại bọn họ, chỉ là một người phụ nữ muốn Lăng Việt mà không được thôi.
Nhưng có một sự thật, đó chính là Lục Chiến có tình cảm với Hải Lan.
Là sự thật, bởi vì đến cuối cùng, người vẫn luôn ở bên cạnh nguyên văn Hải Lan, là Lục Chiến.
Đêm tối thăm thẳm, buổi tối của mùa xuân, gió vẫn lạnh lẽo như cũ.
Hải Lan vào nhà vệ sinh, sau khi rời khỏi khách sạn, lập tức gửi tin nhắn cho đồng nghiệp, nói cô đi về trước, sau khi gửi tin nhắn xong, cất điện thoại vào trong túi xách.
Lăng Việt và Tề Noãn hai người nam nữ chính này là con cưng của trời, rốt cuộc là đã trải qua chuyện gì, mới có thể biến thành bộ dáng hiện tại.
Nam chính không yêu nữ chính mà lại yêu nữ phụ, nữ chính không đợi nam chính theo đuổi, mà tự mình chủ động theo đuổi nam chính.
Cái cốt truyện quỷ quái gì vậy chứ.
Hải Lan thất thần tới bãi đậu xe, đi đến vị trí đậu xe của bản thân, bởi vì đang nghĩ tới những chuyện khác, cho nên không có chú ý tình huống xung quanh, chờ lúc đến gần, mới nhìn thấy bên trong bãi đậu xe lộ thiên tối tăm, có một người đang đứng bên cạnh xe của mình.
Lăng Việt mặc một bộ tây trang màu đen hoà vào đêm tối, trầm mặc và yên tĩnh.
Lăng Việt dựa vào đuôi xe thể thao vừa rửa của cô, nhìn cô đi tới.
Trong lúc ngẩng đầu chạm mắt với Lăng Việt, Hải Lan cảm giác được không khí có chút âm trầm.
Ánh đèn lờ mờ, bốn bề vắng lặng, không khí âm trầm, còn có gió thổi lạnh run, bất luận là cảnh tượng hay bầu không khí, đều bí ẩn giống như có tên tội phạm biến thái giết người lui tới.
Hải Lan nhận ra nguy hiểm, lùi lại hai bước nhỏ.
Lăng Việt rũ mắt xuống, nhìn Hải Lan lùi lại hai bước nhỏ, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong nụ cười có một chút lạnh lẽo.
“Không phải anh ở đại sảnh sao, đến đây từ lúc nào vậy?” ánh mắt của Hải Lan tràn ngập đề phòng.
Trên người của Lăng Việt hiện tại phát ra tin tức, nói cho cô biết, hắn không còn là nam chính khi thì bá đạo khi thì ôn nhu nữa, mà là một người khi thì động kinh, khi thì tối tăm biến thái.
Lúc trước chỉ số nguy hiểm chỉ có khoảng ba phần, nhưng bây giờ là chín phẩy chín phần, lúc trước bất kể nguy hiểm như thế nào cũng chỉ có thể đánh người khác một cái, mà sau này, chỉ có trời mới biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
“Chờ em.” Lăng Việt lời ít mà ý nhiều.
Hải Lan cảm thấy hai chữ chờ em này tựa như là thể văn ngôn*, cô còn có thể dịch thành tôi chính là chờ cô ở đây, để tính sổ với cô.
*Văn ngôn (文言) hay cổ ngôn (古言) là một loại văn chương cổ điển của Trung Quốc.
“Có chuyện gì, thì ngày mai nói, hiện tại đã trễ rồi, tôi muốn về nhà trước.”
Nói xong, Hải Lan nhìn đường đi một chút, nhìn xem làm thế nào mới có thể cách xa Lăng Việt tuyệt đối, sau đó lên xe.
–—————
Mặc kệ là ở đời thứ nhất,ệnNamChínhHắcHóaLạiTrùmu vs nottingham forest trực tiếp hay là đời thứ hai thì sự tồn tại của Lục Chiến cũng đều phức tạp. Làm cho Lăng Việt khó có thể bỏ qua.
Đời thứ nhất, quan hệ của Hải Lan và Lục Chiến đặc biệt tốt, lúc Hải Lan và Lăng Việt chưa ở bên nhau, cô có từng nói qua, mình có một ít bạn bè khác giới, không phải quan hệ phong hoa tuyết nguyệt, chỉ là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà thôi.
Quan hệ của bọn họ, tốt đến mức sau khi hai người ở bên nhau, Lăng Việt vẫn luôn để ý, khó có thể không quan tâm.
Thẳng đến đời thứ hai, Lăng Việt không quan tâm nhiều đến thế giới bên ngoài, cũng không có giải trừ hôn ước với nguyên văn Hải Lan, cho nên cốt truyện vẫn phát triển như cũ, thí dụ như Tề Noãn nên gặp được những người đàn ông nên gặp, lại thí dụ như Hải Lan hắc hóa, cuối cùng chuyện cùng một người đàn ông đi thuê phòng ở khách sạn bị tung ra.
Mà người đàn ông kia, chính là Lục Chiến.
Lục Chiến tồn tại, khiến cho Lăng Việt chú ý, bởi vì đời thứ nhất có quan hệ rất tốt với Hải Lan, cho nên lúc chuyện này xảy ra, Lăng Việt đã nghi ngờ, ở đời thứ nhất, Lục Chiến đã có ý xấu với Hải Lan.
Vậy nên Lăng Việt lập tức cho người đi điều tra Lục Chiến, cuối cùng tra được, chuyện nguyên văn Hải Lan và Lục Chiến có gian tình, là bị người khác hãm hại.
Tác giả chỉ ở góc độ của cô ta miêu tả nữ phụ thành loại người ích kỷ ngoan độc, cuối cùng ở ác gặp dữ, đồng thời tác giả còn đùa bỡn cốt truyện, lúc sắp xếp lại các tình tiết, cốt truyện cũng sẽ tự mình hoàn thiện, sửa chữa các lỗ hổng, làm cho nó hợp lý hơn.
Ở đời thứ hai, cũng chính là nguyên tác, Hải Lan và Lục Chiến là trong sạch.
Người hãm hại bọn họ, chỉ là một người phụ nữ muốn Lăng Việt mà không được thôi.
Nhưng có một sự thật, đó chính là Lục Chiến có tình cảm với Hải Lan.
Là sự thật, bởi vì đến cuối cùng, người vẫn luôn ở bên cạnh nguyên văn Hải Lan, là Lục Chiến.
Đêm tối thăm thẳm, buổi tối của mùa xuân, gió vẫn lạnh lẽo như cũ.
Hải Lan vào nhà vệ sinh, sau khi rời khỏi khách sạn, lập tức gửi tin nhắn cho đồng nghiệp, nói cô đi về trước, sau khi gửi tin nhắn xong, cất điện thoại vào trong túi xách.
Lăng Việt và Tề Noãn hai người nam nữ chính này là con cưng của trời, rốt cuộc là đã trải qua chuyện gì, mới có thể biến thành bộ dáng hiện tại.
Nam chính không yêu nữ chính mà lại yêu nữ phụ, nữ chính không đợi nam chính theo đuổi, mà tự mình chủ động theo đuổi nam chính.
Cái cốt truyện quỷ quái gì vậy chứ.
Hải Lan thất thần tới bãi đậu xe, đi đến vị trí đậu xe của bản thân, bởi vì đang nghĩ tới những chuyện khác, cho nên không có chú ý tình huống xung quanh, chờ lúc đến gần, mới nhìn thấy bên trong bãi đậu xe lộ thiên tối tăm, có một người đang đứng bên cạnh xe của mình.
Lăng Việt mặc một bộ tây trang màu đen hoà vào đêm tối, trầm mặc và yên tĩnh.
Lăng Việt dựa vào đuôi xe thể thao vừa rửa của cô, nhìn cô đi tới.
Trong lúc ngẩng đầu chạm mắt với Lăng Việt, Hải Lan cảm giác được không khí có chút âm trầm.
Ánh đèn lờ mờ, bốn bề vắng lặng, không khí âm trầm, còn có gió thổi lạnh run, bất luận là cảnh tượng hay bầu không khí, đều bí ẩn giống như có tên tội phạm biến thái giết người lui tới.
Hải Lan nhận ra nguy hiểm, lùi lại hai bước nhỏ.
Lăng Việt rũ mắt xuống, nhìn Hải Lan lùi lại hai bước nhỏ, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong nụ cười có một chút lạnh lẽo.
“Không phải anh ở đại sảnh sao, đến đây từ lúc nào vậy?” ánh mắt của Hải Lan tràn ngập đề phòng.
Trên người của Lăng Việt hiện tại phát ra tin tức, nói cho cô biết, hắn không còn là nam chính khi thì bá đạo khi thì ôn nhu nữa, mà là một người khi thì động kinh, khi thì tối tăm biến thái.
Lúc trước chỉ số nguy hiểm chỉ có khoảng ba phần, nhưng bây giờ là chín phẩy chín phần, lúc trước bất kể nguy hiểm như thế nào cũng chỉ có thể đánh người khác một cái, mà sau này, chỉ có trời mới biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
“Chờ em.” Lăng Việt lời ít mà ý nhiều.
Hải Lan cảm thấy hai chữ chờ em này tựa như là thể văn ngôn*, cô còn có thể dịch thành tôi chính là chờ cô ở đây, để tính sổ với cô.
*Văn ngôn (文言) hay cổ ngôn (古言) là một loại văn chương cổ điển của Trung Quốc.
“Có chuyện gì, thì ngày mai nói, hiện tại đã trễ rồi, tôi muốn về nhà trước.”
Nói xong, Hải Lan nhìn đường đi một chút, nhìn xem làm thế nào mới có thể cách xa Lăng Việt tuyệt đối, sau đó lên xe.