Truyện Trùng Sinh Ngay Ngày Kết Hôn Với Kẻ Thù_ty le keonhacai

*Chương này có nội dung ảnh,ệnTrùngSinhNgayNgàyKếtHônVớiKẻThùty le keonhacai nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Kidoisme

Rạng sáng 0 giờ, Lâm Khiển nằm úp sấp trong chăn, khuỷu tay chống lên gối nhắn tin với Trịnh Bằng Khinh.

Lâm Khiển: Happy birthday ?

Thời gian đối phương nhắn lại tính bằng giây.

Trịnh Bằng Khinh: Nói mồm vô nghĩa lắm, làm chuyện gì khiến anh vui đi!

Lâm Khiển khinh bỉ: Chịch chết anh nhé?

Ấy vậy mà Trịnh Bằng Khinh còn có vẻ chờ mong: Đừng do dự nữa, tới luôn em yêu!

Lâm Khiển:......

Lâm Khiển nổi giận: Người cũng của anh rồi mà còn chưa hài lòng à?

Trịnh Bằng Khinh: Chưa.

Lâm Khiển nghiêm túc tự điểm kiểm lại bản thân, não mình ngày xưa bị úng nước à đâu mà lại đi nhận lời hẹn hò với cái tên khỉ gió kia làm chi? Làm kẻ thù của nhau chẳng phải sướng hơn à?

Cậu sờ cằm, tiếp tục hỏi: Nói nghe xem anh muốn quà gì nào?

Suy nghĩ một lúc, cậu quyết định bổ sung thêm cho chắc: Trân trọng thông báo là số dư tài khoản của em còn có abcxy đồng thôi đấy, anh liệu hồn chọn cái nào nó vừa túi tiền.

Lần này hắn hồi âm rất chậm, khung chat cứ liên tục hiển thị dòng chữ "Đối phương đang nhập", Lâm Khiển nhìn mà cũng hồi hộp theo.

Làm gì lâu thế, chết mẹ, chẳng nhẽ Trịnh Bằng Khinh định liệt kê ra cả một danh sách quà rồi bắt mua hết?

Định cho cậu cạp không khí sống qua ngày thật đấy à?

Lâm Khiển suy nghĩ hay là mình rút lại lời vừa nhắn nhỉ?

Dù sao thì chuyện cậu lừa Trịnh Bằng Khinh cũng chả phải ngày một ngày hai.

Ngay trong lúc Lâm Khiển tự đau lòng ảo tưởng về số tiền như chiếc lá cuối cùng của O' Henry chuẩn bị rụng, Trịnh Bằng Khinh cuối cùng cũng gửi tin nhắn tới.

Trịnh Bằng Khinh: Anh chẳng cần tiền.

Nội tâm của Lâm Khiển: ..................

Có bốn chữ ranh mà anh đánh hết nửa tiếng đồng hồ?

Trong lúc cậu trợn trắng mắt lên thì đối phương lại tiếp tục gửi đến thêm một tin nhắn:

Trịnh Bằng Khinh: Lâm Khiển, kết hôn với anh nhé.

Lâm Khiển ngạc nhiên khiến khuỷu tay trượt khỏi gối đầu, cái cằm của cậu đập thẳng xuống giường.

Cũng may còn có gối kê đầu, chứ nếu không khéo đã có thảm án.

Lâm Khiển sợ hãi sờ sờ cằm hỏi: Anh biết mình đang nói gì không?

Trịnh Bằng Khinh: Từng câu từng chữ anh đánh ra, em đoán thử xem?

Lâm Khiển cười như được mùa: Sớm biết có ngày bị quật thì ngày xưa đừng tạo nghiệp.

Trịnh Bằng Khinh: Em muốn cười thì cứ cười đi, dù sao anh cũng đã chết trong tay em lâu rồi.

Trịnh Bằng Khinh: Mẹ nó!

Trịnh Bằng Khinh: Yêu em, yêu em chết cũng không thoát ra được rồi đấy!

Nhìn Trịnh Bằng Khinh cam chịu nhắn liên tục mấy tin liên tiếp, Lâm Khiển có thể tưởng tượng ra cái mặt chán nản của hắn, cậu cười nghiêng cười ngả vội vàng đáp trả: Rồi, rồi rồi.

Gửi xong Lâm Khiển lại thấy mình hơi qua loa, kiểu cái meme "Ngoài mặt thì giả bộ rồi rồi rồi nhưng trong thâm tâm lại chửi hắn là thằng đần" (*) lưu hành trên mạng, cậu vội vã bổ sung thêm: Bình tĩnh, dù sao anh chẳng thiệt miếng nào.

Lâm Khiển: Em cũng yêu anh.

Tuy Trịnh Bằng Khinh không nhắn lại luôn nhưng dựa trên kinh nghiệm so tài bao năm qua giữa hai người, Lâm Khiển hoàn toàn có thể dễ dàng mô phỏng lại chính xác điệu cười ngu xuẩn của đối phương.

Quả nhiên lúc Trịnh Bằng Khinh nhắn lại, thái độ của hắn đã dịu dàng hơn rất nhiều.

Trịnh Bằng Khinh: Lâm Khiển, anh đã lãng phí quá nhiều thời gian mà đáng nhẽ ra anh phải dùng nó để yêu em, anh không thể chịu đựng việc mình ngu đần như vậy thêm nữa.

Trịnh Bằng Khinh: Nhận lời kết hôn với anh nhé?

Lâm Khiển cười vui vẻ: Cuối cùng anh cũng chịu nhận hồi trước anh bị ngu.

Lâm Khiển: Nhưng mà không sao, anh ngu thì em vẫn chấp nhận.

Trong nước vẫn chưa thông qua luật kết hôn đồng giới, nếu hai người muốn kết hôn thì chỉ còn cách ra nước ngoài đăng ký.

Khung chat lần nữa hiện lên dòng chữ đối phương đang nhập, nhưng sau một lúc, Trịnh Bằng Khinh lại gửi qua dòng tin nhắn với số chữ tỉ lệ nghịch với số thời gian hắn biên soạn nó.

Trịnh Bằng Khinh: Không gặp không về.

Lâm Khiển nhìn bốn chữ quen thuộc hiện lên chế nhạo xùy một tiếng, cuối cùng lại không nhịn được bật cười.

Hai người quen nhau mười mấy năm, Trịnh Bằng Khinh từng nói với cậu vô số lần câu 'Không gặp không về'.

Nhưng trước kia đều là hẹn đánh nhau.

Ai mà biết trước được hai thanh niên năm đó sống như nước với lửa, như trời với đất lúc này lại hẹn cùng nhau đi kết hôn, 'không gặp không về'.

Trên đường đến sân bay tâm trạng Lâm Khiển khá là vi diệu.

World Cup
上一篇:Đẩy hàng xóm xuống giếng, bị cáo kêu oan suốt 4 phiên tòa
下一篇:Gấu trúc không còn là loài vật nguy cấp ở Trung Quốc