Lâu lâu mới có được một ngày nghỉ,ệnKhóDỗDàpsg vs lorient Ôn Dĩ Phàm quyết định thức khuya để xem phim kinh dị.
Bộ phim này cố ý hù doạ người xem bằng những kỹ xảo tiếng động và âm nhạc rùng rợn, nhưng ngược lại không làm cô sợ hãi chút nào. Xem phim kinh dị mà lòng cô bình thản như nước sôi để nguội.
Vì có chứng bệnh ám ảnh cưỡng chế, cô cố gắng chống mí mắt xem cho xong phim.
Hàng chữ kết thúc vừa xuất hiện, Ôn Dĩ Phàm thậm chí còn có cảm giác như được giải thoát.
Cô nhắm mắt, suy nghĩ trong nháy mắt trở nên mù mịt. Lúc cô sắp rơi vào giấc ngủ, bất chợt, cửa phòng bị cốc cốc gõ vài cái.
Bịch một tiếng ——
Ôn Dĩ Phàm lập tức mở mắt ra. Men theo ánh trăng chiếu qua khe hở của rèm cửa sổ, cô nhìn về phía cửa phòng. Từ bên ngoài, có thể nghe được rõ ràng tiếng đàn ông say rượu đục ngầu vọng lại, cùng với tiếng lảo đảo chân nam đá chân xiêu. Sau đó là tiếng cửa bị mở ra rồi đóng lại.
Lại có tiếng động nho nhỏ, cô nhìn chằm chằm vào cửa mấy giây.
Cho đến lúc hoàn toàn an tĩnh lại, Ôn Dĩ Phàm mới buông lỏng tinh thần.
Cô mím môi, tự dưng cảm thấy giận dữ. Tuần này cũng mấy lần rồi.
Một khi cơn buồn ngủ bị cắt ngang, Ôn Dĩ Phàm rất khó ngủ lại. Cô trở mình, lại nhắm mắt lần nữa, nhàm chán nhớ lại bộ phim vừa xem. Ôi, đây mà là phim kinh dị sao ? Loại phim này mà có thể hù dọa được ai sao?
Đang lúc mơ mơ màng màng, Ôn Dĩ Phàm trong đầu mơ hồ hiện lên hình ảnh khuôn mặt quỷ trong phim. Ba giây sau, cô chợt bò dậy, bật đèn ở đầu giường.
Toàn bộ thời gian sau nửa đêm, cô nằm trằn trọc. Nửa ngủ nửa tỉnh, luôn cảm thấy bên cạnh có khuôn mặt quỷ dị dầm dề máu đang nhìn cô chằm chằm.
Cho đến khi trời sáng hoàn toàn, cô mới miễn cưỡng thiếp đi một chút.
Ngày hôm sau, Ôn Dĩ Phàm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Vì thức đêm và ngủ chưa đủ giấc, thái dương của cô giống như bị kim châm, tỉ mỉ phát đau. Cô hơi bực bội, lề mề cầm điện thoại di động lên, nhấn phím nghe.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Chung Tư Kiều, thanh âm thật thấp: "Lát nữa mình gọi lại cho cậu."
". . ." Ôn Dĩ Phàm mí mắt giật giật, đầu óc bị treo máy hai giây.
Gọi điện thoại tới đánh thức cô. Coi như không tính đi.
Mà cũng chẳng nói là có chuyện gì, chỉ báo trước vậy thôi.
Cô tức muốn nổ tung, bật thốt lên: "Cậu có phải không tồn. . ."
Lời còn chưa nói hết, điện thoại đã bị cắt đứt.
Đấm một phát mạnh vào gối, Ôn Dĩ Phàm mở mắt, cũng thấy hết tức giận.
Lại nằm trên giường thêm một chút, cô cầm điện thoại di động lên, liếc nhìn thời gian. Đã gần hai giờ chiều. Ôn Dĩ Phàm không nằm thêm nữa, vớ lấy cái áo khoác, mặc lên, ra khỏi chăn.
Đi vào nhà vệ sinh, Ôn Dĩ Phàm đang đánh răng, điện thoại lại lần nữa vang lên. Cô với tay mở khóa màn hình, trực tiếp mở loa ngoài.
Chung Tư Kiều lên tiếng trước: "Ôi trời, mới vừa gặp phải bạn học cấp ba, đầu tóc mình bê bết lại còn không trang điểm, lúng túng muốn chết!"
"Nào có thể chết dễ dàng như vậy". Ôn Dĩ Phàm trong miệng đầy bọt kem đánh răng, nói lúng búng: "Cậu đây không phải chỉ là lộ mặt thật sao?"
". . ." Chung Tư Kiều yên lặng ba giây, lười cùng cô so đo.
"Tối nay ra ngoài chơi không? Ôn phóng viên. Ngài tăng ca cả tuần, không ra ngoài giải trí tôi sợ ngài kiệt sức mà chết đột ngột".
"Ừ. Đi đâu?"
"Hay là đi ngay bên cạnh cơ quan của cậu nhé? Không biết cậu có đến đó chưa. Đồng nghiệp của mình nói ở đó có quán bar, ông chủ quán dáng dấp cực kỳ đẹp trai..."
Chung Tư Kiều nói tiếp: "Này, sao bên cậu có tiếng nước chảy vậy? Cậu rửa chén à?"
Ôn Dĩ Phàm: "Rửa mặt."
Chung Tư Kiều kinh ngạc: "Cậu mới vừa tỉnh à?"
Ôn Dĩ Phàm nhẹ ừ một tiếng.
"Giờ này cũng hai giờ rồi, giờ nghỉ trưa cũng qua rồi." Chung Tư Kiều cảm thấy kỳ quái: "Cậu tối qua đi làm gì?"
"Xem phim kinh dị."
"Tên gì?"
"《 Tỉnh giấc thì gặp quỷ》."
Chung Tư Kiều rõ ràng đã xem qua phim này, nghẹn một hơi: "Đây cũng là phim kinh dị sao?"
"Xem xong mình ngủ liền mà." Ôn Dĩ Phàm như không nghe cô nói, kéo khăn lông qua, lau hết nước trên mặt: "Kết quả nửa đêm tự nhiên tỉnh lại, sau đó giống như cảnh trong phim, mình nhìn thấy quỷ".
". . ."
" Mình liền đánh nhau với quỷ cả đêm."
Chung Tư Kiều có chút im lặng: "Cậu sao lại tự nhiên nói với mình đề tài này?"
Ôn Dĩ Phàm nhíu mày: "Nói đề tài này thì sao?"
"Sao lại muốn đánh cả đêm?"
". . ."
"Được rồi, đừng chơi với quỷ. Chị đây mang cậu đi chơi với đàn ông." Chung Tư Kiều cười híp mắt "Đẹp trai, thơm ngon, nóng hừng hực, đàn ông."
"Vậy thôi để mình đi chơi với quỷ còn hơn."
Cầm điện thoại di động lên, Ôn Dĩ Phàm đi ra khỏi nhà vệ sinh, "Ít nhất không tốn tiền, miễn phí."
Chung Tư Kiều: "Ai nói tốn tiền chứ, đàn ông mình cũng có thể chơi miễn phí nha."