Beatty đang nhìn chằm chằm về phía trước với vẻ bối rối
"Mình chắc chắn là mình vừa mới nằm trên sàn vài giây trước?ệnSócNhỏTàiNă
kèo tỷ lệ bóng đá"
Tầm nhìn của cô dần bị thu hẹp khiến cô sợ hãi cái chết đang đến gần.
Cô nghĩ rằng, khi bóng tối cuối cùng hoàn toàn đến, và đó sẽ là dấu chấm hết cho mọi thứ. Thế nhưng,
"Mình có thể thấy ... phía trước?"
Hơn nữa, trước mắt cô còn có cậu ta đang đứng đó.
Chính là người bạn thời thơ ấu đã gϊếŧ mình.
"...Ritter? Chuyện gì vậy?"
"Hửm"
Đó là Ritter, thời niên thiếu của cậu ta, người mà cô đã từng nghĩ là hình bóng của một hoàng tử trong truyện cổ tích.
"Hóa ra, ngươi biết tên của ta à?
Cậu ta nghiêng đầu và cười ngây thơ, có khuôn mặt thiên thần đến nỗi cô không bao giờ tưởng tượng được rằng lớn lên sẽ trở thành một kẻ phản bội bẩn thỉu cắn bạn mình bằng răng nanh.
"Này cháu ngơ ngác làm gì vậy? Trước mặt điện hạ lại vô lễ như vậy à!"
"Ah...!"
Thấy dì cằn nhằn với giọng chua chát, chói tai, cô mới chợt nhớ ra.
Hôm nay là lần đầu tiên cô gặp Ritter .
"Không thể nào...!"
Beatty vội vàng nhìn xuống tay mình.
"Nó thật nhỏ!"
Giống như Ritter, người bằng cách nào đó đã trở lại là một cậu bé, cơ thể của cô cũng là của một đứa trẻ.
"Không sao đâu. Ta đoán chắc hẳn tiểu thư cảm thấy khó xử vì lần đầu tiên gặp ta.”
Giọng tự nhiên của cậu ta lấn át giọng nói chói tai của dì.
"Không sao đâu, ..."
Cậu ta thường nói từ đó.
"Không sao đâu. Ta không quan tâm ngay cả khi ngươi chỉ là một con sóc tầm thường.”
Ritter, từng nói rằng điều đó vẫn ổn, ngay cả khi bản thân cậu ta là một con rắn "cao quý" và cô chỉ là một nữa con sóc thì cũng không sao.
“Vì ta xem ngươi như một người bạn.”
"Mình thật ngốc khi đã tin lời nói đó"
Nhưng, cậu ta, người được cho là bạn của cô, đã cắm răng độc vào cổ cô trước khi giấc mơ của cô thành hiện thực.
***
Trong khoảng thời gian mà Beatty có thể nhớ được, cô đã luôn ở một mình.
Có lẽ có ai đó đã từng ở bên cô trước đây, nhưng đứa trẻ đã ở một mình quá lâu để những trí nhớ non nớt của cô có thể lưu giữ.
Cuối cùng, trong ký ức của đứa trẻ, cô đơn là điều duy nhất còn lại.
“...Tất cả đều sống hạnh phúc mãi mãi về sau.”
Trong căn phòng không có gì để làm, Beatty tiếp tục đọc sách.
Với việc đặt một chiếc ghế ngay cạnh giường của cô, như thể đó là điều mà cô đã làm cùng với ai đó một thời gian trước.
Cạch!
Đột nhiên, cánh cửa mở ra mà không có bất kỳ thông báo nào.
“Ngươi lại lười biếng trong phòng nữa à?”
Đó là dì của Beatty, Firina.
Bà ta là người hay mắng Beatty, nói rằng thật khó chịu nếu cô ra khỏi phòng, và mắng mỏ cô, rằng cô lười biếng nếu cứ ở trong phòng.
Firina mỉm cười hài lòng khi nhìn quanh căn phòng tồi tàn nhất trong biệt thự.
"Hừm! Không. Ngay cả căn phòng này cũng là quá nhiều đối với đứa con bị bỏ rơi của chị ta!"
Chị ta là một người giả vờ như không quan tâm đến hôn nhân, nhưng lại lấy được người chồng tương lai hấp dẫn nhất, sau đó gửi cho ta một xu đồng cảm như thể đang cười nhạo ta.
Chỉ cần nghĩ, con gái của một người chị gái như vậy lại là một Công chúa, ngẩng cao đầu và đứng trước mặt bà ta đã khiến bụng Firina quặn lên.
"Mặc dù tất nhiên, ta sẽ không để điều đó xảy ra."
Một người chị ngốc nghếch.
"Tôi biết chắc hẳn chị đã nghĩ rằng chị đã đánh bại tôi bằng cách kết hôn với Công tước, nhưng hãy nhìn xem điều gì sẽ xảy ra với con gái của chị trong tay tôi bây giờ."
Firina, người đang nhếch khóe môi với sự kỳ vọng méo mó, mở miệng.
"Đứng lên. Có một nơi để đi.”
"Với cháu ạ?"
Beatty chớp mắt trước lời nói của dì. Dì của cô thường không bao giờ nói điều gì như thế. Firina bật cười trước vẻ mặt pha lẫn chút phấn khích của đứa trẻ.
"Ừ. Với cháu."
(责任编辑:Thể thao)