"Vương Tiêu,ệnEmThuaRồiXinPhépĐượcBuôlich thi đau bong đa anh tin em đi, được không? Em không đi gặp Tố Ái Nhi, em không nói gì với cô ấy về chuyện của chúng ta cả, còn vì sao cô ấy biết em... em thực sự không rõ..." - Lục Cẩn Y quỳ rạp dưới chân người đàn ông là chồng cô, tên Vương Tiêu Thất, khóc lóc cầu xin anh tin mình.
Vương Tiêu Thất không nhìn cô, mắt anh đã không còn nhìn thấy gì nên anh không thể thấy được dáng vẻ thê thảm hiện giờ của cô.
"Ý cô là em ấy nói dối tôi? Nói tôi ngu ngốc đi tin lời một cô gái không phải vợ mình?" Vương Tiêu Thất lạnh lùng, cúi người mò mẫn đặt tay ở vị trí cằm của Lục Cẩn Y, nâng mạnh lên khiến cô cổ cô đau nhói.
"Lục Cẩn Y... cô dừng nghĩ ai cũng đê tiện như cô, nếu năm đó không phải tại cô, Ái Nhi sẽ bỏ tôi đi sao? Nếu cô ấy không bỏ đi, tôi cũng không phóng xe đi tìm lại cô ấy để rồi thê thảm thế này đây, lấy được tôi làm chồng rồi, cô hạnh phúc chứ?" Vương Tiêu Thất cay nghiệt nói, mỗi lúc lại bóp mạnh tay hơn.
Lục Cẩn Y quỳ dưới chân anh, mặc anh mạnh tay bóp lấy cằm mình không phản kháng gì, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi. Năm đó cô thực sự không xen vào giữa anh với Tố Ái Nhi, cô chỉ âm thầm thích anh, là sai sao? Anh vì đi tìm người mình yêu rồi bị tai nạn sao bây giờ lại thành cô gây ra? Trước đó thế, bây giờ cũng vậy, anh chưa từng tin cô thực lòng đối tốt với anh, trong mắt anh, cô chỉ là một kẻ xấu xa chuyên bám đuôi gây xui xẻo cho anh.
"Sao thế? Tôi nói gì sai sao?"
"Khô... không..." Lục Cẩn Y nghẹn ngào nói.