Từ lâu,ệnTướngDạtỉ lệ cược lâu lắm rồi, khi còn rất nhiều vùng đất mà chưa ai biết đến… tạimột trong những vùng đất mà chưa ai biết đến đó, có rất nhiều người chưa ai từng gặp họ…
Hoàng hôn, cao cao trên bầu trời hoang nguyên,một quả cầu lửa rực rỡ treo lơ lửng, không ngừng tỏa ra những tia sángđỏ như dải lửa, chậm rãi lan tràn. Mặt đất đã bắt đầu tan tuyết, từngđám rêu mọc lên như những vết bỏng loang lổ khắp nơi, không gian vô cùng yên ắng, họa chăng đây đó vẳng lên tiếng chim ưng rít lên lanh lảnhhoặc lác đác có tiếng be be của bầy dê vàng từ nơi xa xôi nào vọng lại.
Trên hoang nguyên trống trải bỗng xuất hiện ba người, cả ba đều không hẹn mà dừng chân dưới một thân cây còi cọc hiếm hoi, bọn họ không ai lêntiếng, chỉ im lặng cúi đầu nhìn xuống, tựa như dưới gốc cây có thứ gì đó rất thú vị, rất đáng để nghiên cứu và nghiền ngẫm.
Hai đàn kiếnvây kín quanh rễ cây màu nâu lộ ra trên mặt đất lạnh cóng tiến hànhchiến tranh giành lãnh thổ, có lẽ vì trên mảnh hoang nguyên cằn cỗi vắng vẻ này chiếc rễ cây là một nơi trú ẩn tuyệt vời có một không hai nêntrận chiến diễn ra hết sức khốc liệt, chỉ sau một lúc vài nghìn con kiến đã biến thành thi thể. Máu tanh là thế, nhưng thực tế trong mắt conngười, vài nghìn xác kiến cũng chỉ là một mảng đen đen nhỏ xíu.
Khí trời vẫn rất lạnh lẽo nhưng ba người đứng đó y phục lại khá mỏng manh,hình như họ không biết sợ lạnh là gì, cứ đứng bất động chăm chú quansát. Không biết qua bao nhiêu lâu, bỗng một giọng khe khẽ cất lên:
- Nước kiến nơi thế tục, đại đạo ra sao?
Người vừa lên tiếng là một thiếu niên mặt mũi sáng sủa, vóc người gầy nhỏ, gã mặc chiếc áo mỏng manh màu trắng, sau lưng đeo một cây kiếm gỗ đơngiản, mái tóc đen bóng được cột gọn trên đầu thành búi, xỏ hờ hững mộtcây trâm gỗ qua. Cây trâm lắt lẻo tưởng như lúc nào cũng có thể tuột rarơi xuống, nhưng lại có cảm giác giống như thân tùng ngàn năm mọc trênnúi cao, không gì lay động nổi.
- Khi thủ tọa giảng kinh, ta từng thấy vô số kiến bay lên trời đón lấy ánh sáng.
Một tăng nhân trẻ tuổi tiếp lời, hắn mặc chiếc áo cà sa đã rách nát bằngvải bông, giọng nói tràn ngập kiên nghị tựa như khuôn mặt của chính hắnvậy.
- Loài kiến dù biết bay thì cuối cùng vẫn phải rơi xuống, chúng vĩnh viễn không thể lên tới bẩu trời.
- Nếu ngươi cứ giữ mãi tư tưởng này trong đầu, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể hiểu được thế nào là đạo tâm.
Tăng nhân trẻ tuổi hơi nheo mắt, nhìn xuống đám kiến đứt chân cụt thân lổn nhổn dưới chân nói tiếp:
- Nghe nói gần đây quan chủ của ngươi mới thu nhận một đứa trẻ họ Trần,ngươi nên hiểu rằng biết chờ đợi những nơi thế này để quan sát không chỉ có một kẻ thiên tài như ngươi mà thôi.
- Ta vẫn không hiểu, một tên gia hỏa không thể kiềm chế nổi bản thân nhưngươi lấy đâu ra tư cách đại diện Huyền Không tự để xông pha thiên hạ?
Tăng nhân không để ý đến lời khiêu khích của đối phương, gã nhìn đàn kiến đang tán loạn dưới chân, nói:
- Loài kiến biết bay vẫn phải rơi xuống, nhưng leo lên mới là thứ chúngam hiểu nhất, chúng biết lấy đồng bạn làm cơ sở, lại không sợ hi sinh,nếu cứ tích lũy dần dần bằng từng con từng con một thì chúng chắc chắnsẽ xếp được thành một ngọn tháp cao đến tận trời.
Bầu trời buổihoàng hôn bỗng vang lên tiếng ưng kêu sắc nhọn vẻ hoảng hốt, không hiểunó sợ hãi ba con người kì quái đang đứng dưới tán cây, hay là sợ hãi tòa tháp kiến cao tận trời xanh không hề tồn tại kia?
Tăng nhân gật gật đầu vẻ tán thành dù trên mặt hắn vẫn là vẻ bình tĩnh muôn thở.
Bên cạnh hai người là một gã thiếu niên thân hình mạnh mẽ mặc bộ quần áodường như làm bằng da thú, lộ ra đôi chân cứng cáp như đá tảng cùng lànda thô ráp khiến người ta cảm thấy trong cơ thể đó tiềm ẩn một sức mạnhvô cùng. Hắn từ đầu đến giờ vẫn giữ thái độ trầm lặng, không nói mộtlời, nhưng những nốt nhỏ đang nổi lên trên làn da đã tố cáo cảm xúc đang diễn ra trong nội tâm gã.
Ba gã thiếu niên vốn đến từ ba nơithần bí nhất trên thế giới, phụng mệnh của sư môn mà hành tẩu thiên hạ,giống như ba ngôi sao lóa mắt xuất hiện ngang trời nhân gian, nhưng nàongờ hôm nay khi đến hoang nguyên này bỗng gặp phải một chuyện khiến bọnhọ cũng không nén nổi sợ hãi.
Chim ưng không sợ loài kiến, vìtrong mắt nó con kiến chẳng qua là một điểm đen nhỏ xíu. Loài kiến cũngchẳng sợ chim ưng, vì tư cách để làm thức ăn trong miệng ưng chúng cũngkhông có nổi, thậm chí trong thế giới của chúng loại sinh vật mạnh mẽnhư ưng căn bản không hề tồn tại, quá xa xôi mờ ảo, nhìn không thấy,chạm không tới.
Nhưng có lẽ sau ngàn vạn năm trôi qua, vì mộtnguyên nhân huyền diệu nào đó, trong đàn kiến bỗng xuất hiện vài conkhông theo quy tắc thông thường, bỗng vươn ánh mắt thoát khỏi những tầng lá mục mà hướng đến tận trời xanh cao vút. Thế giới trong mắt chúngliền thay đổi!
Kẻ chứng kiến được điều đó, không thể không sợ hãi….
…………………
Ba gã thiếu niên đứng dưới tán cây chợt ngẩng đầu, nhìn về một rãnh nôngtrên mặt đất cách họ vài chục thước. Cái rãnh đương nhiên không sâu, chỉ thuần một màu đen đơn điệu, vắt dọc trên nền bức tranh hoang nguyênloang lổ như một nét chấm phá rõ ràng.
Cái rãnh đột nhiên xuấthiện từ hai giờ trước rồi cứ kéo thẳng một mạch về phía chân trời, tựanhư do một chiếc búa khổng lồ vô hình bổ ra, tựa như nét vẽ do một vịthần họa ra. Loại lực lượng nào có thể tạo ra một bức tranh như vậy?
Thiếu niên đeo kiếm gỗ nhìn chằm chằm vào vệt đen trước mặt, nói:
- Trước đây ta vẫn cho là Bất Động Minh Vương chỉ là một truyền thuyết.
- Truyền thuyết kể rằng Bất Động Minh Vương có bảy vạn đứa con, đây cóthể là một trong những người đó ngẫu nhiên lưu lạc xuống nhân gian.
- Ta không tin. - Gã thiếu niên đeo kiếm gỗ sắc mặt không thay đổi: -Truyền thuyết vẫn là truyền thuyết mà thôi, chẳng phải trong truyềnthuyết nói cứ một ngàn năm lại xuất hiện thánh nhân sao, nhưng mấy ngànnăm qua đã có ai thực sự gặp được thánh nhân?
- Nếu ngươi thực sự không tin, tại sao lại không dám vượt qua vệt đen kia?
Không ai dám bước qua vệt đen - cái rãnh nông đó - dù bọn họ đều là những kẻ kiêu ngạo và hùng mạnh.
- Nếu đứa trẻ đó thực sự tồn tại, vậy nó đang ở nơi đâu?
Lúc này mặt trời đã chìm gần hết xuống lòng đất, bóng đêm từ bốn phương tám hướng đang tràn tới, nhiệt độ trên hoang nguyên giảm xuống rất nhanh,bầu không khí quỷ dị làm người ta sợ hãi dần dần bao phủ khắp trời đất.
- Đêm đen bao trùm, khắp chốn đều giống nhau, các ngươi biết tìm kiếm ở đâu đây?
Thiếu niên mặc da thú đột nhiên lên tiếng phá vỡ trạng thái vốn luôn im lặngtừ đầu, tiếng nói của hắn có vẻ không phù hợp với độ tuổi, trầm thấp thô ráp mà vang vọng như tiếng nước sông chảy cuồn cuộn, như tiếng đao kiếm chém vào đá tảng.
Nói xong câu đó, hắn liền rời đi.
Phương thức di chuyển của hắn cũng cực kì đặc biệt, trên cặp đùi rắn chắc mạnh mẽ bỗng bốc lên ngọn lửa màu đỏ sậm, đất đá xung quanh bị những ngọngió điên cuồng cuộn lên, chợt thân hình gã giống như bị một lực lượng vô hình nhấc lên, bắn về không trung phía trước cao đến mười thước rồi phá không hạ xuống, đập mạnh xuống đất rồi tiếp tục lao lên, tựa như mộttảng đá đang lao về phía trước không theo một quy tắc nào, cách dichuyển thoạt nhìn có vẻ khá thô thiển nhưng nhanh nhẹn vô cùng.
- Chỉ biết tên này họ Đường, nhưng không hiểu tên đầy đủ của hắn là gì nhỉ?
Gã thiếu niên đeo kiếm gỗ trầm tư nói:
- Nếu như đổi lại vào một lúc khác, gặp nhau ở một nơi khác, chắc chắngiữa ta và hắn chỉ một kẻ có thể còn sống sót. Đồ đệ đã lợi lại như vậy, không hiểu sư phụ còn mạnh mẽ đến mức nào đây? Nghe nói mấy năm gần đây sư phụ hắn chuyên tu tập Nhị Thập Tam Niên Thiền, không hiểu tương laisau khi phá quan thân thể lão có đeo thêm một cái mai to tướng khôngnhỉ?
Bên cạnh vẫn yên tĩnh như trước, không có tiếng trả lời, gã nghi ngờ quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy tăng nhân hai mắt nhắm nghiền, mi mắt rung động tựa hồ đang suynghĩ về một vấn đề khiến người ta khó hiểu, thực ra kể từ lúc thiếu niên mặc da thú mở miệng, gã liền rơi vào trạng thái quỷ dị này.
Cảmnhận được có người đang chăm chú nhìn mình, tăng nhân chậm rãi mở mắt,nhếch miệng cười, nụ cười khiến vẻ mặt kiên nghị bình tĩnh ban đầu bỗngtrở nên đầy vẻ từ bi.
Gã thiếu niên đeo kiếm gỗ nhíu mày.
Tăng nhân trẻ tuổi thong thả tháo tràng hạt trên cổ tay xuống rồi trịnhtrọng đeo lên cổ, sau đó rảo bước rời đi, hắn di chuyển vừa chắn chắnvừa ổn định, nhìn như rất chậm nhưng chỉ nháy mắt đã biến thành một bóng mờ sắp sửa biến mất tận phía xa.
Dưới bóng cây đã không cònngười nào khác, nét tâm trạng trên mặt gã thiếu niên đeo kiếm gỗ nhạtdần đi, chỉ còn vẻ bình tĩnh tuyệt đối, hoặc có thể nói là lạnh lùngtuyệt đối, hẳn đưa mắt nhìn về hướng Bắc nơi cái bóng như tảng đá khôngngừng nhảy lên nện xuống khiến bụi tung mù mịt, quát khẽ:
- Tà ma!
Rồi nhìn sang hướng Tây, nơi có bóng lưng của tăng nhân trẻ tuổi đang cúi đầu trầm mặc đi về phía trước, nói:
- Ngoại đạo!
- Không đáng nhắc đến!
Tà ma ngoại đạo không đáng nhắc đến! Nói xong câu đó, cây kiếm gỗ sau lưng gã bỗng rung lên, phát ra tiếng kêu "ông ông" rồi vèo một cái bay thẳng lên không hóa thành một luồng sáng, đem thân cây nhỏ cạnh gã chém thành năm vạn ba ngàn ba trăm ba mươi ba mảnh, chẳng phân biệt cành lá thânrễ tất cả đều biến thành bột phấn, rơi lả tả trùm lên đàn kiến đangchiến đấu quên sống quên chết bên dưới.