Chỉ trong nửa canh giờ đã tấn thăng lên một tầng,ệnVũLuyệnĐiênPhongVõLuyệnĐỉbxh bayern munich tác dụng của Thối Thể thiên không cần nói cũng đã rõ. Tuy một phần cũng nhờ vào sự tích lũy kiến thức của Dương Khai, nhưng nếu không có Thối Thể thiên, Dương Khai tin rằng phải cần ít nhất là ba tháng mới có thể tấn thăng được.
Tâm trạng kích động, Dương Khai không kìm được hơi, liên tục bị sặc.
Một cỗ khói đen bẩn thỉu và hôi thối bị đẩy ra ngoài theo hơi thở từ trong miệng Dương Khai, bay thẳng xuống đất, cuộn một lớp bụi. Sau khi phun ra, Dương Khai cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, ngũ quan và lục cảm trở nên nhạy bén hơn rất nhiều.
Đây là tạp chất từ khi sinh ra đến nay sao? Dương Khai kinh ngạc vô cùng.
Luyện Thối Thể cảnh, sẽ đẩy tạp chất ra khỏi cơ thể sau mỗi lần tấn thăng. Trước đây Dương Khai cũng đã trải qua chuyện như vậy, nhưng đều không bằng lần này.
Vô số cảm xúc và suy tư cứ quanh quẩn trong đầu Dương Khai không chịu đi. Tuy lần này vừa tu luyện đã tấn thăng lên một tầng, nhưng vẫn chưa phát huy được hết hiệu quả thực sự của Thối Thể thiên. Bởi vì trong nửa canh giờ, Dương Khai chỉ thi triển chưa đến một phần trăm quyền cước trong bộ võ của Thối Thể thiên. Mới được một phần trăm mà đã mang lại hiệu quả thế này, nếu thi triển toàn bộ thì sẽ thế nào?
Việc gì cũng không nên nóng vội, dục tốc bất đạt...
Ngẫm nghĩ suy tư một hồi lâu, Dương Khai đã vạch ra cho mình con đường tương lai sau này. Tuy chưa được toàn diện lắm, nhưng không thể đi một bước tính một bước giống như lúc trước được. Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn không kìm được xúc động.
Ăn qua loa chút gì đó, Dương Khai mới cầm chổi lên làm công việc của một tiểu tư quét dọn.
Mặc dù Dương Khai là tiểu tư quét dọn của Lăng Tiêu các, nhưng cũng không cần phải quét dọn hết toàn bộ Lăng Tiêu các. Khu vực hắn phụ trách chẳng qua cũng chỉ bằng một phần mười của Lăng Tiêu các mà thôi. Cho nên việc quét dọn cũng không đến nỗi mệt nhọc, về cơ bản trong vòng khoảng một canh giờ là có thể hoàn thành.
Hạ Ngưng Thường đứng ở ngọn cây giám sát mọi hoạt động của các đệ tử Lăng Tiêu các ngày hôm nay, vô tình nhìn thấy Dương Khai đang quét dọn, không thể không cảm thấy kỳ quặc. Hôm nay rõ ràng hồn vía của Dương Khai để ở đâu, cũng không biết đang nghĩ gì, mà quét mỗi một chỗ hơn nửa canh giờ không chịu rời bước, làm khoảnh đất đó sạch sẽ láng bóng, e là một con muỗi có lỡ rơi xuống đất cũng bị trẹo chân.
Người này…
Hạ Ngưng Thường có chút dở khóc dở cười.
Đúng thật là Dương Khai đang suy nghĩ. Hôm qua có được cơ duyên lớn như vậy, hắn phải suy nghĩ thật kỹ cho tương lai của mình. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không phải là cách hay, chỉ có nửa canh giờ trước khi mặt trời mọc để luyện, thời gian còn lại mình nên làm gì đây.
Trong lúc đang suy nghĩ, phía sau lưng có tiếng bước chân vội vã chạy tới. Dương Khai vội vàng tránh ra, nào biết đối phương cũng tránh qua, thế là đụng vào nhau.
Dương Khai chẳng hề hấn gì, người chỉ hơi chao đảo một chút, nhưng người bị hắn đụng phải, lại cảm thấy như đụng vào một tấm thép, la ái một tiếng rồi ngã nhào xuống đất, chỗ bị đụng đã tê rần lên.
Dương Khai như hoàn hồn lại, áy náy nhìn đối phương:
- Vị sư đệ này, ngươi không sao chứ?
Người đó vẫn đang tức giận, ngẩng đầu lên nhìn thì ra là Dương Khai, cái tên cứ năm ngày lại bị mọi người đem ra bắt nạt cho hả giận, lập tức cơn giận cũng tiêu tan. Nổi giận với hạng người này cũng chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa chuyện này cũng có phần lỗi của mình.
Vội vàng xua tay nói:
- Không sao, không sao!
Vừa nói vừa đứng lên, vội vàng chạy đi.
Dương Khai hỏi:
- Sư đệ vội vội vàng vàng như vậy là muốn đi đâu thế?
Người đó cũng không quay đầu lại, tiếng nói từ xa vọng lại: