Truyện Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay_kèo úc
作者:Thể thao 来源:Cúp C2 浏览: 【大中小】 发布时间:2025-01-11 06:14:15 评论数:
“Đại ca ca,ệnXuyênThànhTiểuPháoHôiGảkèo úc không phải huynh thích câu dẫn nam nhân nhất sao, vậy để muội muội thành toàn cho huynh.”
“Huynh phải ngoan ngoãn thay muội muội đi xung hỉ cho cái kẻ sắp chết Vệ Vân Chiêu kia đấy, chờ hắn chết rồi, huynh cũng liền xuống chôn cùng với hắn đi!”
Giữa lúc mê mang, Giang Lâm nghe thấy một giọng nói hết sức ôn nhu lại ác độc đến cực điểm, làm sau lưng hắn nổi lên một cảm giác ớn lạnh.
Hắn muốn nhìn một chút xem rốt cuộc người đang nói chuyện là ai, nhưng làm thế nào cũng không thể mở mắt ra được.
……
Đợi đến khi Giang Lâm lại một lần nữa mở mắt ra, đối diện chính là một gương mặt già nua dúm dó.
“Tỉnh rồi?”
“Tỉnh rồi thì tốt, nếu đã là xung hỉ thì chuyện nên làm đêm động phòng hoa chúc liền không thể thiếu, nhưng hiện tại Tướng quân còn hôn mê bất tỉnh, ngươi tự thân ngồi phía trên mà động đi.”
Lão phụ nhân nói, thả một quyển sách vào trong tay Giang Lâm, sau đó xoay người rời đi.
Chưa đi được hai bước lại dừng chân, quay đầu nhìn Giang Lâm nói: “An Dương Hầu phủ nói là ngươi cưỡng ép muốn gả tới thay cho muội muội nhà mình, nếu ngươi đã cố ý đối với Tướng quân, vậy thì liệu mà dụng tâm một chút, bên ngoài lúc nào cũng có người, ngươi muốn hỗ trợ thì kêu một tiếng là được.”
Nói xong, không cho Giang Lâm bất cứ một cơ hội nào để mở miệng, bà ta lập tức mở cửa đi ra ngoài, tuy cửa phòng đã đóng lại, nhưng Giang Lâm lại luôn cảm thấy bà ta sẽ xuyên qua lớp cửa sổ giấy kia mà nhìn thấy hết thảy mọi chuyện diễn ra trong phòng.
Tình cảnh này làm cho Giang Lâm cảm thấy có chút quen thuộc, cả cái tên dường như vừa xuất hiện trong giấc mộng kia nữa, Vệ Vân Chiêu, cũng gợi cho hắn một cảm giác quen thuộc.
Hắn nhìn nhìn quyển sách mà lão phụ nhân kia vừa nhét vào tay mình, trên bìa không có văn tự, nhưng mở ra trang đầu tiên, bốn chữ to liền xuất hiện lù lù ở trước mắt của Giang Lâm, phồn thể bản——
Hắn không quen biết……
Chỉ thấy trên đó vẽ hai người, quần áo trên người nửa che nửa lộ, nhưng vị trí mấu chốt kia lại cực kỳ rõ ràng.
Giang Lâm: “……”
Chừng mực của người cổ đại các ngươi đều chơi lớn như vậy sao?
Từ cách ăn mặc của lão phụ nhân vừa rồi, cộng với một thân hỉ phục đỏ thẫm của nữ tử trên người hắn và bày trí cổ kính khắp gian phòng này, Giang Lâm gần như có thể xác định bản thân đã xuyên qua.
Sách kia chừng mực dữ quá Giang Lâm không dám đọc tiếp, hắn ngồi dậy nhìn về phía nam nhân cùng nằm trên giường với mình.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy nam nhân kia, trong đầu Giang Lâm liền trào ra rất nhiều ký ức không thuộc về mình, ký ức nói với hắn rằng, hắn không chỉ xuyên qua, mà còn là xuyên thư.
Đó là một quyển sách mà Giang Lâm từng đọc trước khi mạt thế ập đến, tên là《 Thịnh Thế Đế Sủng 》, cũng lâu lắm rồi, Giang Lâm đã quên mất rất nhiều tình tiết, chỉ nhớ mang máng đó là một quyển sảng văn, nữ chính và dàn harem gặp thần giết thần, Phật chắn giết Phật, lợi dụng bàn tay vàng của mình hỗ trợ nam chính đăng cơ, cuối cùng hai người nắm tay nhau trở thành đế hậu lưu danh thiên cổ.
Thân thể mà hắn xuyên qua hiện tại chính là đại ca cùng cha khác mẹ của nữ chính, đích trưởng tử của An Dương Hầu phủ, cùng tên với hắn, cũng gọi là Giang Lâm.
Mẹ ruột nguyên thân mất sớm, An Dương Hầu quay đầu cưới vợ khác, vợ kế sinh hạ hai trai một gái, nữ chính chính là cô con gái kia, Giang Cẩm Nguyệt.
Hai câu nói mà hắn nghe thấy trong lúc ngủ mơ có vẻ là của Giang Cẩm Nguyệt, hoàng đế vốn dĩ tứ hôn Giang Cẩm Nguyệt đi xung hỉ, nhưng đường đường là nữ chính sao có thể gả cho một tên pháo hôi lập tức sẽ chết kia, vì thế mới đến phiên nguyên thân bị đẩy ra hiến tế.
Nghe ý tứ của lão phụ nhân vừa rồi, An Dương Hầu phủ còn an bài cho hắn tội danh cường đoạt hôn sự của muội muội, còn muốn chờ Vệ Vân Chiêu chết để hắn cũng phải chôn cùng, gảy bàn tính cũng thật là vang dội.
Giang Lâm cúi đầu nhìn cổ tay mình, phía trên kia có một nốt ruồi đỏ nho nhỏ, Giang Lâm tức khắc an tâm hơn rất nhiều.
Có điều rất nhanh chóng ánh mắt lại trở nên lạnh lùng, Giang Lâm hắn chưa bao giờ là người nhẫn nhục chịu đựng, An Dương Hầu phủ muốn hắn chết, hắn sẽ càng không chết, không chỉ như thế, hắn còn muốn nhìn xem một vị nữ chính ác độc muốn đẩy chính ca ca của mình đi chịu chết sẽ nâng đỡ nam chính trở thành đế hậu thiên cổ gì.
Một lát sau, Giang Lâm mới thu hồi cảm xúc trong mắt, tiếp tục đánh giá nam nhân tên là Vệ Vân Chiêu ở trước mặt mình, thấy sắc mặt y xám trắng, trên môi cũng không có một chút huyết sắc, cả người gầy đến độ giống như da bọc xương.
Có điều nhìn từ hình dáng cũng có thể mơ hồ nhìn ra vẻ tuấn lãng, nếu như không xảy ra chuyện cũng không phải là một vai pháo hôi, người này nhất định chính là đối tượng mà vô số khuê trung kiều nga ở Thịnh Kinh khuynh tâm tương hứa.
Giang Lâm có chút thổn thức, từ lúc Đại Việt kiến quốc chi thủy Vệ gia đã luôn đóng quân ở biên quan, nhiều thế hệ võ tướng, danh tiếng của Vệ gia quân truyền khắp Đại Việt, là quân hộ quốc mà mỗi người dân Đại Việt đều biết.
Chỉ tiếc, mùa thu năm ngoái, quân địch xâm chiếm biên cảnh Tây Bắc Đại Việt, Vệ Vân Chiêu và phụ thân Vệ Túc phụng mệnh xuất chinh, Vệ Túc chết trận sa trường, hai chân Vệ Vân Chiêu bị phế, thân còn trúng phải kịch độc, về kinh đã ba tháng có thừa, nhưng tất cả Thái y hay đại phu đều bó tay không có cách cứu chữa.
Vệ Vân Chiêu mắt thấy liền sắp sửa không cứu được nữa, lúc này lại có người đề nghị dùng phương pháp xung hỉ thử xem, sau đó mới có chuyện nguyên thân bị bắt đi gả thay.
“Huynh phải ngoan ngoãn thay muội muội đi xung hỉ cho cái kẻ sắp chết Vệ Vân Chiêu kia đấy, chờ hắn chết rồi, huynh cũng liền xuống chôn cùng với hắn đi!”
Giữa lúc mê mang, Giang Lâm nghe thấy một giọng nói hết sức ôn nhu lại ác độc đến cực điểm, làm sau lưng hắn nổi lên một cảm giác ớn lạnh.
Hắn muốn nhìn một chút xem rốt cuộc người đang nói chuyện là ai, nhưng làm thế nào cũng không thể mở mắt ra được.
……
Đợi đến khi Giang Lâm lại một lần nữa mở mắt ra, đối diện chính là một gương mặt già nua dúm dó.
“Tỉnh rồi?”
“Tỉnh rồi thì tốt, nếu đã là xung hỉ thì chuyện nên làm đêm động phòng hoa chúc liền không thể thiếu, nhưng hiện tại Tướng quân còn hôn mê bất tỉnh, ngươi tự thân ngồi phía trên mà động đi.”
Lão phụ nhân nói, thả một quyển sách vào trong tay Giang Lâm, sau đó xoay người rời đi.
Chưa đi được hai bước lại dừng chân, quay đầu nhìn Giang Lâm nói: “An Dương Hầu phủ nói là ngươi cưỡng ép muốn gả tới thay cho muội muội nhà mình, nếu ngươi đã cố ý đối với Tướng quân, vậy thì liệu mà dụng tâm một chút, bên ngoài lúc nào cũng có người, ngươi muốn hỗ trợ thì kêu một tiếng là được.”
Nói xong, không cho Giang Lâm bất cứ một cơ hội nào để mở miệng, bà ta lập tức mở cửa đi ra ngoài, tuy cửa phòng đã đóng lại, nhưng Giang Lâm lại luôn cảm thấy bà ta sẽ xuyên qua lớp cửa sổ giấy kia mà nhìn thấy hết thảy mọi chuyện diễn ra trong phòng.
Tình cảnh này làm cho Giang Lâm cảm thấy có chút quen thuộc, cả cái tên dường như vừa xuất hiện trong giấc mộng kia nữa, Vệ Vân Chiêu, cũng gợi cho hắn một cảm giác quen thuộc.
Hắn nhìn nhìn quyển sách mà lão phụ nhân kia vừa nhét vào tay mình, trên bìa không có văn tự, nhưng mở ra trang đầu tiên, bốn chữ to liền xuất hiện lù lù ở trước mắt của Giang Lâm, phồn thể bản——
Hắn không quen biết……
Chỉ thấy trên đó vẽ hai người, quần áo trên người nửa che nửa lộ, nhưng vị trí mấu chốt kia lại cực kỳ rõ ràng.
Giang Lâm: “……”
Chừng mực của người cổ đại các ngươi đều chơi lớn như vậy sao?
Từ cách ăn mặc của lão phụ nhân vừa rồi, cộng với một thân hỉ phục đỏ thẫm của nữ tử trên người hắn và bày trí cổ kính khắp gian phòng này, Giang Lâm gần như có thể xác định bản thân đã xuyên qua.
Sách kia chừng mực dữ quá Giang Lâm không dám đọc tiếp, hắn ngồi dậy nhìn về phía nam nhân cùng nằm trên giường với mình.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy nam nhân kia, trong đầu Giang Lâm liền trào ra rất nhiều ký ức không thuộc về mình, ký ức nói với hắn rằng, hắn không chỉ xuyên qua, mà còn là xuyên thư.
Đó là một quyển sách mà Giang Lâm từng đọc trước khi mạt thế ập đến, tên là《 Thịnh Thế Đế Sủng 》, cũng lâu lắm rồi, Giang Lâm đã quên mất rất nhiều tình tiết, chỉ nhớ mang máng đó là một quyển sảng văn, nữ chính và dàn harem gặp thần giết thần, Phật chắn giết Phật, lợi dụng bàn tay vàng của mình hỗ trợ nam chính đăng cơ, cuối cùng hai người nắm tay nhau trở thành đế hậu lưu danh thiên cổ.
Thân thể mà hắn xuyên qua hiện tại chính là đại ca cùng cha khác mẹ của nữ chính, đích trưởng tử của An Dương Hầu phủ, cùng tên với hắn, cũng gọi là Giang Lâm.
Mẹ ruột nguyên thân mất sớm, An Dương Hầu quay đầu cưới vợ khác, vợ kế sinh hạ hai trai một gái, nữ chính chính là cô con gái kia, Giang Cẩm Nguyệt.
Hai câu nói mà hắn nghe thấy trong lúc ngủ mơ có vẻ là của Giang Cẩm Nguyệt, hoàng đế vốn dĩ tứ hôn Giang Cẩm Nguyệt đi xung hỉ, nhưng đường đường là nữ chính sao có thể gả cho một tên pháo hôi lập tức sẽ chết kia, vì thế mới đến phiên nguyên thân bị đẩy ra hiến tế.
Nghe ý tứ của lão phụ nhân vừa rồi, An Dương Hầu phủ còn an bài cho hắn tội danh cường đoạt hôn sự của muội muội, còn muốn chờ Vệ Vân Chiêu chết để hắn cũng phải chôn cùng, gảy bàn tính cũng thật là vang dội.
Giang Lâm cúi đầu nhìn cổ tay mình, phía trên kia có một nốt ruồi đỏ nho nhỏ, Giang Lâm tức khắc an tâm hơn rất nhiều.
Có điều rất nhanh chóng ánh mắt lại trở nên lạnh lùng, Giang Lâm hắn chưa bao giờ là người nhẫn nhục chịu đựng, An Dương Hầu phủ muốn hắn chết, hắn sẽ càng không chết, không chỉ như thế, hắn còn muốn nhìn xem một vị nữ chính ác độc muốn đẩy chính ca ca của mình đi chịu chết sẽ nâng đỡ nam chính trở thành đế hậu thiên cổ gì.
Một lát sau, Giang Lâm mới thu hồi cảm xúc trong mắt, tiếp tục đánh giá nam nhân tên là Vệ Vân Chiêu ở trước mặt mình, thấy sắc mặt y xám trắng, trên môi cũng không có một chút huyết sắc, cả người gầy đến độ giống như da bọc xương.
Có điều nhìn từ hình dáng cũng có thể mơ hồ nhìn ra vẻ tuấn lãng, nếu như không xảy ra chuyện cũng không phải là một vai pháo hôi, người này nhất định chính là đối tượng mà vô số khuê trung kiều nga ở Thịnh Kinh khuynh tâm tương hứa.
Giang Lâm có chút thổn thức, từ lúc Đại Việt kiến quốc chi thủy Vệ gia đã luôn đóng quân ở biên quan, nhiều thế hệ võ tướng, danh tiếng của Vệ gia quân truyền khắp Đại Việt, là quân hộ quốc mà mỗi người dân Đại Việt đều biết.
Chỉ tiếc, mùa thu năm ngoái, quân địch xâm chiếm biên cảnh Tây Bắc Đại Việt, Vệ Vân Chiêu và phụ thân Vệ Túc phụng mệnh xuất chinh, Vệ Túc chết trận sa trường, hai chân Vệ Vân Chiêu bị phế, thân còn trúng phải kịch độc, về kinh đã ba tháng có thừa, nhưng tất cả Thái y hay đại phu đều bó tay không có cách cứu chữa.
Vệ Vân Chiêu mắt thấy liền sắp sửa không cứu được nữa, lúc này lại có người đề nghị dùng phương pháp xung hỉ thử xem, sau đó mới có chuyện nguyên thân bị bắt đi gả thay.