Phòng giam u ám tốiđen như mực,ệnĐíchNữPhảiNgoanĐộkết quả bóng đá vdqg hà lan trên vách tường mấy ngọn đèn lóe ra ánh sáng mờ nhạt, mặcvết máu loang lổ trên chiếc áo tù nhân rách nát nữ tử vẫn nằm im trênđống rơm cỏ, chung quanh yên tĩnh đến lạ thường, nữ tử không biết cònsống hay đã chết.
Qua thật lâu, trong nhà tù truyền đến tiếngbước chân tiêu sái, một nữ tử với thân hoa phục hồng nhạt xuất hiện ởnơi nhà tù tăm tối, tràn ngập mùi hôi thối và hơi thở tử vong, ánh sángmờ nhạt từ đèn lồng chiếu rọi lên trang phục hoa lệ của nàng cùng nơinày có vẻ không hợp nhau.
" Phu nhân, tới rồi !" Ngục tốt khom lưng cúi đầu, hướng phụ nhân trẻ tuổi nịnh nọt.
Phụ nhân hơi hơi nhíu mi, rốt cục đứng trước cửa nhà tù ngục tốt chỉ dẫn,ánh mắt nhẹ nhàng liếc liếc nhìn người ở bên trong, sau đó mới nói: "Các ngươi đi xuống đi, bản phu nhân muốn cùng với nàng nói chuyện mộtlát"
Ngục tốt cùng vài thị nữ cùng nhau lui xuống, kia phụ nhânhoa phục hồng nhạt mới hơi hơi cúi đầu đi vào trong phòng giam, dùngkhăn che kín chiếc mũi thanh tú, mặt mày càng thêm nhăn nhó.
" Ôi chao.... ... Đây thật sự là tỷ tỷ của ta sao? Thật là Đại tiểu thư Bạch Mộc Cận địa vị cao quý của Phủ Quốc Công xưa kia sao?" Phụ nhân trẻtuổi trong giọng nói tràn đầy khinh mạn cùng trào phúng.
Kia thân thể vốn không nhúc nhích đột nhiên cứng ngắc một chút, sau đó vùng vầybò lên,miễn cưỡng chống đỡ đem thân thể tàn tạ của mình dựa vào trênvách tường nhà tù lạnh băng, trên mặt cháy đen một mảnh, vết máu và vếtbẩn hòa lẫn vào nhau, nhìn không ra diện mạo vốn có, chỉ có một đôi mắtsâu thẳm sánh tựa vì sao vẫn như cũ lóe lên hắc mang oán độc.
Nữtử mang hoa phục hồng nhạt bị nàng nhìn có chút sợ hãi lại cố tỏ ra vẻbình tĩnh để ý mái tóc lay động theo từng bước đi của mình, sau đó mớinói: " Bạch Mộc Cận, nghe nói ngày mai ngươi sẽ bị xử trảm ở Ngọ Môn,làm muội muội của ngươi ta tất nhiên muốn đến xem ngươi thuận tiện chongươi hiểu được làm quỷ"
Bạch Mộc Cận khóe miệng lộ ra một tiacười khẽ, giọng nói khàn khàn có chút chói tai: " Bạch Vân Hề, ta tự hỏi đối đãi với ngươi không tệ, vì sao phải hại ta?"
Trước mắt chính là người muội muội mà nàng vẫn luôn thật tâm đối đãi, một con độc xàkhoác trên mình một lớp da người xinh đẹp,là người mà nàng một ta nângđỡ để hôm nay chính mình kết quả bi thảm.
Bạch Vân Hề nở nụ cười, cười đến như vậy ôn nhu, mĩ lệ, giống một đóa hoa sen trong sạch, vôhại, chính là trong lời nói lại như thế ác độc: " Tỷ tỷ tốt của ta,ngươi vì sao lại ngu ngốc như vậy? Ngươi thật nghĩ trên đời này có cáigọi là tỷ muội tình thâm sao? Ngươi không chết ta sao có thể yên ổn làmHầu phu nhân đây?"