Lúc xưa,ìmlạivịngonngọttuổithơkết quả giải bóng đá argentina tôi vẫn hay ra vườn,cùng các bạn trong xóm hái vài trái ổi, rồi một chén muối, tí bột ngọt, ớt cayxè…đứa nào đứa nấy ăn không “phanh”. Giờ vẫn thấy cảm giác thật tuyệt.
Mỗi lần xa quê tôi lại nhớ đến những buổi chiều đầy gió và có chút “khói lamchiều”, một cảm giác buâng khuâng không nào tả siết. Bọn sinh viên chúng tôi -những người ở tỉnh, hầu hết đều có chung một nỗi nhớ quê nhà trong cái nét rấtriêng của gia đình mỗi đứa. Chúng tôi gặp nhau và tụ họp về đây trong ngôi nhàchung tại Sài Gòn. Một mảnh đất của cuộc sống khác hẳn: nhộn nhịp, năng động vàđầy thử thách.
Đứa nào cũng tất bật trong công việc và sự học của mình. Những hầu như cuốituần, chúng tôi luôn ngồi lại bên nhau và kể: quê anh, quê tôi… anh nhớ món ănnào nhất, ai thường nấu ăn trong gia đình anh?
![]() |