Phải nói Diêu Hà chạy lên không chút hình tượng nào cả,ệnRungCảmCủaThanhXuâ
bdkq y vạt váy sườn xám bị bà vén qua một bên để lộ ra đôi chân thon thả trắng sáng, hai bước thành một chạy lên tầng.
Diêu Hà ở ngoài đập cửa, giọng hoảng hốt.
"Bé Hạ! A Tùng! Hai đứa làm sao vậy? Hai đứa đừng có đánh nhau mà! Có gì bình tĩnh nói chuyện được không!"
Bà nói xong một lúc lâu nhưng bên trong vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
"Bé Hạ? A Tùng?" - Diêu Hà hỏi lại.
Bên trong vẫn không có tiếng động.
"Hai đứa không sao chứ? Mẹ mở cửa vào nhé!" - Diêu Hà nói xong thì định giơ tay mở cửa.
Thế nhưng bà còn chưa kịp đẩy cửa thì bên trong đã truyền ra thanh âm khàn khàn.
"Mẹ! Bọn con không có đánh nhau, chỉ là bị ngã thôi." - Giọng nói này của Lục Duy Tùng còn mang theo chút bất đắc dĩ. Mẹ anh nghĩ thế nào mà lại nghĩ hai người sẽ đánh nhau vậy.
Diêu Hà nghe vậy mới thở phào một hơi, bà vuốt ngực.
"Thế hai đứa có sao không?" - Mẹ Lục vẫn có chút lo lắng.
"Không ạ." - Lục Duy Tùng tiếp tục trả lời, từ đầu tới cuối không có nghe thấy giọng của Hạ Ngọc.
"Vậy hai đứa nói chuyện tiếp đi, mẹ xuống nhà trước nhé!" - Diêu Hà nói xong thì quay đầu đi xuống nhà, bà đi xuống được nửa cầu thang thì bà gặp Lục Giật Thần từ ngoài đi vào.
Ông thấy Diêu Hà vén tà váy để lộ đôi chân thon dài phía sau thì nhanh chân bước tới. Tần quản gia cũng biết ý ngẩng đầu đếm sao... à, kiểm tra chất lượng sơn trên trần nhà.
"Đứng đó đi anh bế xuống." - Lục Giật Thần bước nhanh lên cầu thang đi tới trước mặt Diêu Hà.
Dáng người ông dong dỏng cao, thân hình cân đối, khuôn mặt khi đã có tuổi mang đậm vẻ phong trần và chững chạc. Ông đứng dưới Diêu Hà một bậc thang nhưng không hề thấp hơn bà một chút nào, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn bà mấy phân.
Một người yêu kiều như nước mùa thu, một người khí chất như cây cổ thụ, một người nương tựa một người, một người che chở một người.
Diêu Hà nhìn ông bằng đôi mắt lá liễu sau đó chủ động dang tay ôm lấy cổ ông, giọng nói mềm mại như nước.
"Sao anh về sớm thế?" - Đầu bà tựa vào bờ vai rắn chắc của ông.
Lục Giật Thần vừa bế Diêu Hà xuống, vừa trả lời câu hỏi của bà.
"Anh để quên chút tài liệu lên về lấy."
Lục Giật Thần đặt Diêu Hà xuống sofa, chỉnh lại vạt váy cho bà rồi nói với Tần quản gia.
"Anh Tần, đem đồ vào đây giúp tôi."
Nghe vậy, cuối cùng Tần quản gia cũng dừng việc kiểm tra chất lượng sơn trên trần nhà lại, đem túi đồ sách trên tay đặt lên bàn rồi nói.
"Tôi ra xe đợi ông nhé."
"Được." - Lục Giật Thần gật đầu.
(责任编辑:Nhận Định Bóng Đá)