Truyện Chung Thái Phó_nhận định báo bóng đá hôm nay

“Tư Viễn!”

Người được gọi tên vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ,ệnChungTháiPhónhận định báo bóng đá hôm nay thấy Chung đại nhân đang bước thật nhanh lại, mặt đầy vẻ mờ ám vui mừng hớn hở, thì lập tức nhìn lên trời hiểu rõ.

Nói về con người Chung Dật này, mới chỉ 23 tuổi, đang giữa những năm tháng phong nhã hào hoa nhất, thật sự là một người dáng vẻ hiên ngang. Cộng thêm bốn đời làm quan, gia tộc hiển hách, giờ đang nhận chức quan Thái phó, được đại vương và thái hậu sủng hạnh, ngay cả tướng quốc đại nhân cũng khá ưu ái y, bất luận nghị sự trong triều hay cúng tế trong cung, y thân là Thái phó đều có mặt.

Người nhìn từ đằng xa sẽ chỉ cảm thấy y ra dáng lắm, đúng là một nhân tài, nhưng giờ chỉ cần thoáng tiếp cận, không cần đến nửa ngày, hào quang trước kia sẽ sụp đổ phân nửa.

Mà Nhiếp Tư Viễn là bạn tri kỉ nhiều năm với y, đương nhiên càng sụp đổ đến một mẩu cũng không còn, Chung Dật trong mắt Nhiếp Tư Viễn, tướng mạo ngũ quan vang dội khắp ngàn vạn phụ nữ lẫn trẻ em Dần quốc đều chỉ là mây bay, mỗi lần nhìn thấy y, hắn tự động đổi thành hai chữ dán lên mặt người đó.

Tửu. Quỷ.

Nhưng Nhiếp Tư Viễn cũng chỉ là “năm mươi bước cười một trăm bước” (tương tự “chó chê mèo lắm lông”), hắn cũng thích rượu, còn có tay nghề ủ rượu sở trường, từ nhiều năm trước hai người đã luôn thích chí ăn ý với nhau rồi.

Người này giữa ban ngày bừng bừng hứng thú chạy đến tìm Ngự sử đại phu, thậm chí chẳng mảy may che giấu mục đích, mắt liên tục chớp chớp nháy nháy, trực tiếp nằm bò ra cửa sổ: “Tư Viễn. Nghe nói rượu mơ năm ngoái ngươi ủ hôm nay lấy ra khỏi hố.”

Nhiếp Tư Viễn vừa bực mình vừa buồn cười, khép án văn hiến lại, đặt bút xuống, “Biết ngay ngươi sẽ nhớ nhung mà, không thể để cho Nhiếp mỗ giữ chút của riêng để ngày thường từ từ thưởng thức à?”

Chung Dật nhìn dáng dấp hắn, hiểu ngay hảo hữu sẽ không bạc đãi mình, hôm nay chắc chắn có lộc uống, bèn lập tức cười nhe răng: “Thì năm nay ngươi ủ nhiều một chút, qua năm chẳng phải có thứ để cất giấu rồi sao.”

“Quả mơ này là hàng tốt một lạng một bạc, ủ thêm mấy vò, ngươi bỏ vốn?”

“Chuyện này…” 

Thấy Chung Dật mặt dày cuối cùng cũng ngập ngừng, Nhiếp Tư Viễn mới xem như thỏa mãn, trêu chọc: “Mà thôi, nếu Chung phu nhân biết được, sang năm có khi lại bị mất đi một người bồi tiếp phẩm rượu mất.”

Chung Dật nhất thời mừng tít mắt, giơ tay lên đẩy đẩy hắn: “Tư Viễn đúng là Tư Viễn, đúng là bạn tâm giao! Nào nào nào, đi đi đi. Đi đi đi.”

Thật sự không lay chuyển được tửu quỷ này, Nhiếp Tư Viễn chỉ có thể qua loa thu dọn án thư. Hai người chạy như bay, lòng như lửa đốt chạy ra khỏi cung, Nhiếp phủ cách Tây Môn Cung không xa, Chung Dật chê cỗ kiệu để lại dấu tích, nên thậm chí ngay cả khiêng kiệu cũng không gọi, kéo Nhiếp Tư Viễn chạy một mạch về trong phủ.

Nhiếp Tư Viễn cảm thấy, nếu nói cho y biết rượu mơ được đặt ở xó nào của hầm rượu, chắc chắn y sẽ lập tức đẩy hắn ra co cẳng mà chạy, chờ đến lúc hắn đến nơi, nói không chừng hũ rượu ngay cả chút cặn sót lại cũng không còn.

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, bỗng nghe thấy tại cửa hàng cách đó không xa có chút tranh chấp, bách tính thích náo nhiệt trên phố ngay lập tức bao vây thành một bức tường người.

“Xảy ra chuyện gì?” Chung Dật hiếu kỳ, thuận tiện ngẩng đầu nhìn ngó, thấy trên tấm bảng có 4 chữ lớn, Huyền Phong Kỳ Xã (Hội cờ Huyền Phong).

Đám người vây xem chỉ chỉ chỏ chỏ cản trở phân nửa tầm nhìn của hai người, không biết trong đấy xảy ra chuyện gì, giữa âm thanh quyền cước đấm đá  truyền đến một giọng nói lanh lảnh cao vút cãi lý: “Người tiện làm việc gì cũng đê tiện, trên một bàn cờ mà còn giở trò bịp bợm.”

Giọng nói quen thuộc này làm Chung Dật hơi nhướng mày, dừng chân lại ngay. Cuối cùng, y quay sang Nhiếp đại nhân cười nịnh nọt rồi vỗ vỗ cánh tay hắn ra hiệu chờ y chút, xong chui vào đám người.

Nhiếp Tư Viễn biết người bạn tri kỉ này của mình nghiện rượu như mạng, nhìn y lúc nãy còn nôn nóng y hệt kiến bò trên chảo nóng, mà giờ lại đột nhiên dừng lại, hù hắn nhảy giật người lên. Hắn khỏe tay khỏe chân, đương nhiên sẽ không chờ ở bên ngoài rồi, nên cũng dứt khoát đi vào theo.

Trong hội cờ một chiếc bàn dài bị lật ngã, quân trắng đen văng tán loạn, có mấy người đang đánh đập một hài tử nhỏ gầy, thiếu niên mặc áo gấm đứng bên cạnh, sắc mặt hơi căm phẫn, xem thường nhìn về hướng khác. Còn tùy tùng đi theo cạnh hắn lại hăng hái, hô quát hạ nhân dùng sức đánh hơn nữa.

Chung Dật liếc thấy tình trạng trong hội cờ, lắc đầu thở dài, chỉnh lại y quan rồi đi vào đám người, đường đường chính chính đứng trước mặt người thiếu niên, khẽ ho khan.

Thiếu niên đang cầm quạt giấy, thật ra trong lòng cũng không phải quá tức giận, ánh mắt còn đang phiêu bồng lan man, trong chốc lát nhìn thấy Chung Dật mặt đầy sắc giận đứng đấy, lúc này mới trợn to mắt, hoang mang hoảng loạn chọc chọc thái giám tùy tùng phía sau. Thái giám vừa ngẩng đầu, cũng sợ đến mặt đầy mồ hôi, nhục mạ trong miệng cũng bị phanh lại. Các hạ nhân còn lại thấy thế cũng dồn dập ngẩng đầu lên, thấy được tình huống liền nhanh chóng thu tay lại ngượng ngập đứng sang một bên.

Tới tới lui lui không đến nửa chén trà nhỏ, không một cái nhấc tay, nửa câu cũng không nói đã có thể khống chế hết 5, 6 người mới vừa rồi còn quyết không tha người trở nên ngoan ngoãn, vốn chưởng quỹ đứng ngay cạnh lúc đầu không dám khuyên bảo giờ đây lại càng không dám thở mạnh. Quý công tử ấy là khách quen tại hội cờ của gã, gã làm sao có thể không biết công tử chính là Thái tử điện hạ của Dần Quốc, người kia còn trẻ tuổi mà đã có thể dạy dỗ Thái tử điện hạ trở nên cung kính như thế, gã thật sự không dám suy nghĩ nhiều.

Âm thanh đánh chửi ngừng lại, Thái tử mới che che giấu giấu mở miệng, nói: “Tiên. Tiên sinh… Tiên sinh sao đi qua đây.”

Nhiếp Tư Viễn cũng đã chui vào đám người, chật vật chỉnh lý lại quần áo xong ngẩng đầu lên nhìn Chung Dật, thì thấy cái tên mới vừa rồi còn đòi rượu với mình giờ đây đã đổi thành dáng dấp đối nhân xử thế uy nghiêm, làm hắn suýt chút nữa bật cười.

Thật ra cũng khó trách Thái tử hốt hoảng đến vậy, mặc dù có lẽ vì Chung Dật lớn hơn hắn vài tuổi, nhưng phân lượng của tiên sinh trước mặt đại vương ở triều đình mới là thứ có sức ảnh hưởng lớn nhất. Sợ rằng chỉ với một câu nói cũng có thể làm đại vương phạt Thái tử mấy tháng liên tục không được bước ra khỏi cung.

Ngoại Hạng Anh
上一篇:Bắt hàng loạt vụ đá gà, đánh bài ở Vĩnh Long, thu giữ hơn 100 triệu
下一篇:Ba tiểu thuyết không thể bỏ qua của nhà văn đạt giải Nobel