Truyện Mãi Mãi Là Bao Xa_xem tỷ lệ cá cược

  发布时间:2025-01-11 01:00:16   作者:玩站小弟   我要评论
Tin thể thao 24H Truyện Mãi Mãi Là Bao Xa_xem tỷ lệ cá cược。
Hôm nay đối với Quan Tiêu Úc là một ngày chấn động,ệnMãiMãiLàxem tỷ lệ cá cược cô phải chuyển sang phòng trọ mới.

Kéo theo túi lớn túi nhỏ đổi phòng tất nhiên không phải chuyện gì to tát,điều khiến cô kích động là bạn cùng phòng mới lại chính là người bị cáccô mắng suốt ba tháng nay, hông nhan họa thủy không hẹn mà gặp – BạchLăng Lăng!

Nói thật, dùng cụm từ “hồng nhan họa thủy” để miêu tảBạch Lăng Lăng có hơi khoa trương, nhưng nếu đi hỏi Tâm Di, bạn cùngphòng với Tiểu Úc ở đại học thì chắc chắn cô ấy sẽ không nói thế.



“Bạch Lăng Lăng!”

“Quan Tiểu Úc!”

Câu đầu tiên hai người chào nhau trong lần gặp đầu tiên là như vậy.

Tiểu Úc nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá từ trong ra ngoài cô bạn cùngphòng mới, Bạch Lăng Lăng hoàn toàn khác hẳn so với hình dung của cô.

Mái tóc đen mềm mại chấm eo buông xõa tự nhiên, làm tôn lên làn da mịn màng trắng nõn, dáng người cao gầy cân đối bên dưới lớp áo ngủ rộng thùngthình vẫn lộ ra những đường cong quyến rũ. Tuy thoạt nhìn giống như hơithiếu ngủ, nhưng đôi mắt thông minh trong sáng lanh lợi, vẻ mặt ôn nhuxinh đẹp nền nã khiến người trước mặt cảm thấy rất dễ chịu. Một nữ sinhnhư vậy nếu đi trong vườn trường hẳn sẽ tạo nên một quang cảnh tuyệtđẹp, nhưng không thể gọi là tuyệt sắc mỹ nhân, càng chẳng nhìn ra ý vịhồn xiêu phách lạc chỗ nào.

Cô có thể làm cho Trịnh Minh Hạo,người được toàn đại học T công nhận là “nhân vật đình đám”, đánh nhaumột trận chí tử với bạn thân nhất của anh ta ư?

Tin đồn vẫn còn phải xem lại!

Ba tháng sau, Tiểu Úc nằm trên giường trong phòng ngủ, tay ôm một quyểntiểu thuyết ngôn tình, ánh mắt lại dừng trên người Lăng Lăng.

Cônhững tưởng loại nữ sinh “họa thủy” như Lăng Lăng, rất có thể dùng nhiều thủ đoạn này kia để lượn lờ kết thân với các nam sinh ưu tú một cáchthành thạo, nhưng qua một thời gian dài quan sát, cô phát hiện Lăng Lăng mỗi ngày ngoài việc đến phòng tự học ôn bài, thời gian còn lại đều ởtrong phòng ký túc, quên ăn quên ngủ ngồi trước máy tính cười ngây ngô.

Nam sinh có quan hệ mập mờ với cô đến một mống cũng không có chứ đừng nói chi yêu đương lăng nhăng.

Trong thâm tâm Tiểu Úc rất muốn chán ghét cô nhưng rốt cuộc chẳng tìm được chỗ nào để ghét.

Có điều cô cũng có nhược điểm, Lăng Lăng rất hiếm khi cự tuyệt yêu cầu của người khác cho dù có khó xử đi nữa. Cô không bao giờ so đo với ngườita, cũng không để bụng chuyện gì, mọi việc cứ thoải mái. Chẳng hạn cóthể vô tình nhìn thấy sổ tiết kiệm hay thẻ ngân hàng của cô để bừa khắpnơi, hết tiền thì lấy đại một cái đi rút. Cô rất ít khi đi mua sắm,không đam mê hàng hiệu, lên mạng thấy bộ quần áo nào vừa mắt thì đặt mua luôn, chờ người ta giao tới cửa, tất nhiên điều kiện tiên quyết là côsở hữu một dáng người vượt trên cả tiêu chuẩn người mẫu. Điều khó hiểunhất là, cô ngay cả ăn cơm cũng không đúng giờ đúng giấc, trên giá sáchnhét đầy đồ ăn vặt, khi nào đói thì lấy ra ăn tạm.

Nếu bảo côkhông có cá tính thì chẳng có nữ sinh nào cá tính hơn cô cả. Đằng sau vẻ ngoài hiền hòa là một con người bướng bỉnh, không ai có thể kiểm soátsuy nghĩ của cô. Thậm chí cô không bao giờ chủ động tâm sự chuyện củamình, ngay cả chuyện gia đình cũng không nhắc đến, lại càng không thíchnghe ngóng việc riêng của người khác.

Cho nên ba tháng vừa qua, mọi người sống với nhau hết sức hòa hợp, nhưng chỉ dừng lại ở mức độ sinh hoạt hàng ngày mà thôi.

Hôm nay, Tiểu Úc rốt cuộc không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, bỏ tiểu thuyếttrong tay xuống, ngồi dậy trên giường, chọn hỏi một đề tài hơi riêng tư: “Lăng Lăng, lúc tớ vừa về thì gặp anh chàng siêu đẹp trai của khoa cậu, cặp mắt hút hồn vậy mà cũng không chinh phục nổi cậu sao?”

Lăng Lăng thờ ơ lắc lắc đầu, thong thả vén lại mớ tóc rối: “Đẹp trai có mài ra cơm ăn được không?”

Tiểu Úc nghe mà muốn té xỉu, quan niệm tình yêu hậu hiện đại chủ nghĩa gì thế này, thật khiến cô tâm phục khẩu phục mà.

Tiểu Úc tiếp tục nghĩ ngợi, bò xuống giường, cầm ly nước nóng thổi thổi hỏi: “Bạn nam lần trước đến phòng ngủ của chúng ta hình như có tình ý vớicậu, hắn còn nhờ tớ hỏi khi nào cậu có thời gian, hắn muốn mời cậu đi ăn cơm.”

“Nể mặt cậu vậy! Nhưng với điều kiện là không có lần sau đâu.”

“Tại sao cậu không thử cho hắn một cơ hội? Gia đình cậu ta chắc chắn rất giàu đó.”

Lăng Lăng bày ra một vẻ mặt “tha cho tớ đi”: “Theo sau cái loại con nhà giàu này có vô số con gái rình rập như hổ rình mồi, hắn mà thủy chung đượcvới mình tớ thì tớ nhảy lầu cho cậu xem!!! Cậu ta đối với tớ chẳng quachỉ là tò mò, muốn quen chơi vậy thôi, nếu tớ tin hắn là loại ngườichung thủy đến chết, không phải tớ không cưới, thì thật uổng phí hơn hai mươi năm sống trên đời.”

“Vậy cậu thích dạng con trai nào?” Cô hơi nghi ngờ phải chăng Lăng Lăng rốt cuộc không thích đàn ông.

“Loại này nè!”

Thấy Lăng Lăng chỉ vào màn hình máy tính, cô tức tốc chạy lại xem, ánh mắt kinh ngạc.

Một avatar0 hình cái đầu hói đáng yêu đang nhấp nháy trên màn hình, Lăng Lăng mở khung chat, gõ vào trong đó:

“Chúng ta nói chuyện đã tám tiếng rồi, anh không thấy đói à! Anh làm ơn đi ăn cơm giùm em đi.”

Tiểu Úc nhìn đồng hồ, tám tiếng!

“Lăng Lăng, cậu cũng chưa ăn cơm sao?”

“Tớ không đói!”

Nói xong cô lại tiếp túc gõ: “Nếu anh đói bụng thì phải đi ăn đi, đừng tỏ vẻ như quan tâm em thế.”

“Anh đã ăn từ sớm rồi, đồ ăn gọi bên ngoài làm cũng khá ngon, em có muốn thử không? Anh gọi họ mang đến cho em một phần.”

“Thôi, đừng nói linh tinh nữa, chờ đồ ăn chỗ các anh giao lại đây thì em đã ngỏm từ đời nào!”

Cô nghĩ nghĩ lại gõ tiếp một câu:

相关文章

最新评论