Ngủ đã bao lâu,ệnTrọngSinhChuChỉNhượtỷ lệ trực tuyến tại sao không ai đánh thức ta? Đây là nơi nào? Vì sao ta không mở mắt ra được? Ta là ai? Sao lại ở đây? Ý thức mơ hồ dần tỉnh táo, ta nhớ ra mình là Chu Ôn Ôn, là một dược sĩ, đồng thời làm thêmcông việc bán thời gian trên mạng là thiết kế thời trang , nhưng ta bịlàm sao vậy? Vì sao toàn thân không có chút khí lực, ngay cả chân taycũng không có cảm giác.
Tựa như một cái trứng chim tròn tròn.
Ý thức ta bỗng thanh tỉnh, sợ hãi, bỗng nhớ ra kí ức trước đây, tatan ca tối lái xe về nhà, đang đi trên đường, bỗng nhiên một đứa bé vọtqua, ta vội chuyển tay lái, xe đụng vào hàng rào bảo hộ ven đường vangrầm lên một tiếng lớn, ta mơ hồ nhận ra đầu đau đớn có lẽ do va chạmmạnh, trước mắt một màu đỏ máu, rốt cuộc mất đi ý thức.
Hiện tại tỉnh lại, ta đây bị làm sao vậy, tay chân của ta đâu rồi, vì sao không một chút cảm giác, chẳng lẽ là bị thương rất nghiêm trọng?Chết tiệt, đứa nhỏ kia hại ta thật thảm, nhưng là dù cho tứ chi tê liệtcũng không phải là không mở nổi mắt. Vì sao trước mắt đều tối đen, thậmchí không thể cảm nhận ánh mắt, ta đây làm sao vậy? Bị thương nghiêmtrọng hẳn là đau đớn đến thống khổ, vì sao ta không cảm thấy đau đớnchút nào, ngược lại cảm giác thực ấm áp, thực thoải mái, có phải ta đãchết rồi không?
Cho dù chết, không phải Âm phủ có Đầu trâu, Mặt ngựa, Phán quan, Diêm vương? Sao không thấy bóng quỷ hồn nào, ngược lại nơi này không sáng,không tối, không có không khí, không có âm thanh, một nơi yên tĩnh đếnkì dị. Rốt cuộc đây là đâu? Ta cố gắng cảm thụ bốn phía, hình như là bịnước bao quanh, nhưng không có sóng cuộn, không có chấn động, thực ấm áp như trong vòng tay của mẹ.
A! Mẹ. Lòng ta chấn động, không cảm giác được thân thể, không cóthanh âm, chỉ có nước, chẳng lẽ ta còn đang trong bụng mẹ? Ta đây hiệntại chẳng lẽ là một bào thai còn chưa phát triển đầy đủ sao? Tại sao lại như vậy? Không phải người chết sau khi xuống Địa phủ phải uống canhMạnh Bà mới có thể đi đầu thai chuyển thế?
Ta chẳng những không thấy Địa phủ lẫn âm hồn, ngay cả canh Mạnh Bàcũng không có uống, phải chăng trên đời thực chất không có, nhưng nếukhông thì linh hồn của ta tại sao còn tồn tại, còn trọng sinh? Bỗngnhiên ta nhớ tới một quyển sách đã từng nói người khi mới sinh ra đềumang theo trí nhớ từ kiếp trước, chẳng qua sau khi sinh tóc mọc ra cơthể phát triển liền quên đi tiến thế.
Quên quá khứ, ta không muốn. Ta không thể quên cha mẹ đã vất vả nuôidạy ta thành người, không thể quên những cố gắng của chính mình, khôngthể quên thầy cô, bạn bè, người thân đã quan tâm ta, yêu thương ta. Dùcho đã chết đi, bắt đầu một sinh mệnh mới cũng không thể quên từng ấy kỉ niệm, ta phải làm thế nào, như thế nào mới bảo trụ được những kí ứcđáng trân quý. Chu Ôn Ôn, ngươi học y lâu như vậy, không ai so với ngươi hiểu rõ hơn cơ thể người, ngươi nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp bảo toàn tất cả, ta tự cổ vũ chính mình.
Ta nhớ lại quá khứ của mình. Trước đây thời điểm nhỏ nhất từng nhớlại được là lúc năm tuổi, sau đó dần dần lớn lên trí nhớ cùng kinhnghiệm sống sẽ dần dần tích lũy, nói cách khác là trước đó kí ức tiềnthế sẽ mất đi, thời điểm bốn năm tuổi trí nhớ sẽ bắt đầu thu nhận trithức mới, ta đây nên làm thế nào mới có thể bảo hộ chính mình ở thờiđiểm đó không mất đi trí nhớ cũ?
Nhớ rõ từng xem qua rất nhiều tiểu thuyết xuyên không, nhiều người từ trong bào thai đã tu luyện thần công sau đó xưng bá thiên hạ. Tuy chỉlà tiểu thuyết văn chương không phải sự thực nhưng không thể phủ nhậntrong đó cũng có đạo lí. Trước đây khi còn học y từng nghe giảng, thờikì phôi thai, nước ối quanh bào thai chứa cực kì nhiều chất dinh dưỡng,còn có những chất thần bí xúc tiến tế bào phôi thai phân chia, lớn dầncho đến khi bào thai hoàn toàn hoàn chỉnh chào đời, như vậy có thể tanên nghĩ cách hấp thu loại chất này nhiều hơn khiến cơ thể sớm pháttriển đầy đủ, nhưng rồi nghĩ lại, chính là cơ thể có hoàn chỉnh cũngkhông thể ngăn cản trí nhớ biến mất.
Suy nghĩ nhiều, ta bỗng nhiên có cảm giác mệt mỏi, nghĩ muốn ngủ mộtgiấc nhưng ý thức cực lực ngăn cản, không thể ngủ, ta còn chưa nghĩ rabiện pháp, vạn nhất ngủ luôn cho đến lúc sinh ra làm sao bây giờ, cái gì cũng không nhớ, chỉ có thể làm một đứa trẻ không biết gì, không thể ngủ được. Có lẽ bây giờ sở dĩ có trí nhớ là do ta có linh hồn, có lẽ thế,một bào thai nho nhỏ thì làm gì đã có đại não mà suy nghĩ, có lẽ là linh hồn đang duy trì hết thảy trí nhớ.
Vì sao linh hồn có thể nhớ rõ quá khứ nhưng khi sinh ra lại quên hếttất cả? Có lẽ linh hồn sau khi sinh ra từ từ suy yếu, cho đến khi mộtlần nữa tạo thành một linh hồn mới. Chính là linh hồn suy nhược đều cólí do, con người sống lâu tiêu tốn thức ăn, còn linh hồn thì tại sao lại tiêu hao đi được?
Ngẫm nghĩ phôi thai trong bụng mẹ chậm rãi lớn lên, ta bỗng nhiên cómột suy đoán rằng, thứ thúc đẩy tế bào phôi thai sinh trưởng, phân chiachính là vật chất thần bí trong nước ối chính là cần lực lượng từ linhhồn mới có thể thành hình, ở trong bụng mẹ có vật chất từ nước ối duytrì nên tiêu hao rất ít, khi sinh ra, thân thể đại não tứ chi ngũ quanđều phát triển vẫn cần đến loại vật chất này, không có dịch thể trongbụng mẹ duy trì chỉ có thể dùng lực lượng từ linh hồn tự hành chuyểnhóa, cho nên mới nội trong một hai năm ngắn ngủi quên mất trí nhớ tiềnthế, bởi vì lực lượng của linh hồn khi thân thể sinh trưởng đều đã tiêuhao hết.
Sau khi con người lớn lên, trí óc phát triển, trong quá trình sinh ra lớn lên lực lượng kì lạ nào lại hình thành linh hồn mới? Khoa họcnghiên cứu chỉ ra rằng bộ não là vô cùng thần bí, chưa từng có ai nghiên cứu hết ra được hoàn toàn những bí ẩn của nó, như vậy linh hồn conngười có phải sinh ra từ bộ não?
Ta đây phải bảo vệ trí nhớ của mình liền phải bảo vệ linh hồn, nhưnglàm thế nào mới có thể làm được? Ta cứ suy nghĩ rồi tự hỏi, cảm thấy rất mệt mỏi, rất muốn ngủ, có phải linh hồn khi ngủ say lực lượng liền bịhấp thu, như thế nào mới có thể hữu hiệu bảo tồn linh hồn?
Ta không có khả năng lợi hại như nhân vật tiểu thuyết, cái gì mà võcông cái thế, luyện cái gì tiên thiên chân khí, ta bây giờ ngay cả kinhmạch cũng đều không có, cho dù có võ công bí tịch thì cũng làm sao màluyện. Càng huống chi ta phải làm lực lượng linh hồn mạnh lên, não bộ,tứ chi, lục phủ ngũ tạng đều không phát triển, không thể được.
Bỗng nhiên nghĩ tới Phật giáo bí truyền có phương thức truyền thừa,linh đồng chuyển thế, nghe nói rất nhiều cao tăng Phật giáo sau khi viên tịch có thể thông qua phương thức kỳ lạ biết được chình mình sẽ chuyểnthế tại nơi nào, hơn nữa linh đồng chuyển thế khi mới sinh hoặc mườituổi có thể nhớ ra ký ức kiếp trước, bọn họ có lẽ có biện pháp đặc thùbảo trì linh hồn chính mình khi trọng sinh, sinh trưởng không bị suyyếu, phương pháp kia nhất định cùng Phật giáo có quan hệ, hoặc là có một loại phương pháp tu hành đặc thù bảo trì được linh hồn không tịch diệt, mà ta hiện tại rất muốn biết được cái phương pháp kia là gì.
Phật giáo, bí truyền Phật giáo có phương pháp tu hành kì lạ gì? ChuÔn Ôn ngươi phải nghĩ ra, nhất định có thể nghĩ ra. Cao tăng Phật giáobình thường đều là tu hành khổ hạnh, có điều nhiều người cũng tu hànhkhổ hạnh, cũng có thể nói khổ tu có thể tăng cường linh hồn lực lượng,tăng cường tinh thần lực.