*Chương này có nội dung ảnh,ệnCaoDuyXâmLấgiải bundesliga nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cao duy xâm lấn ( 高维入侵); Trong đó: Cao duy (高维) là chiều không gian cao hơn, xâm lấn (入侵) hoặc là xâm phạm, cao duy xâm lấn có thể hiểu là cuộc chiến tranh được phát động từ những chiều không gian cao hơn tới các chiều không gian thấp hơn thông qua một lối đi riêng biệt, theo thiết lập trong bộ truyện, lối đi đó được gọi là "Không gian gấp" hoặc "Khu vực gấp".
Edit: Kidoisme
Tôi từng cố ý ném xuống một quân cờ.
Có người hỏi, tại sao tôi lại vứt bỏ nó.
Tôi đáp rằng, thương hại.
Lúc Tư Thần tỉnh lại, trời còn chưa sáng.
Bởi vì thị lực không tốt, cậu không bật đèn, sờ soạng xung quanh mở đài radio lên nghe tin tức buổi sáng.
"Trang Sơn tạo ra các không gian gấp mới khiến 143 người thiệt mạng và 21 người mất tích. Theo các chuyên gia, mức độ nguy hiểm có thể lên tới 3A, lực lượng chức năng đã tiến hành phong tỏa cách ly, kính mong người dân chú ý né tránh, chờ không gian gấp kết thúc."
Do cách âm kém, Tư Thần thậm chí còn nghe được hộ gia đình cách vách lớn tiếng cười nhạo: "3A? Hình như trước đây chỗ đó mở khu du lịch nhỉ?"
Tư Thần không đáp, cậu men theo bậc thang bò xuống giường, lấy hai quả trứng gà từ trong tủ lạnh ra chuẩn bị làm bữa sáng.
Khoa học kỹ thuật phát triển, chỉ cần mười giây, ấm nước đặt trên bếp từ đã báo hiệu đủ nhiệt độ.
Tư Thần thả trứng vào nồi, cố gắng che miệng át đi vài tiếng ho khan khản đặc.
Hộ gia đình cách vách lại chép miệng: "Đồ ma ốm."
Phòng ở đây đều rất nhỏ, giống mấy chuồng chim bồ câu xếp lại.
Nhà Tư Thần không có WC riêng, chỉ có tấm gỗ ngăn cách trên dưới. Bên trên đặt giường ngủ, bên dưới là phòng bếp cùng mấy đồ gia dụng linh tinh, máy giặt loại nhỏ, lò vi sóng, xoay người có thùng chứa nước đảm bảo sinh hoạt.
Căn phòng vỏn vẹn năm phẩy hai mét vuông, nhưng bởi vì nó thuộc "khu an toàn" lại còn quay hướng nam cho nên rất được giá.
Tư Thần được ở trong chiếc "quan tài" này đã là may mắn nhiều người ước ao mãi cũng chả thể dành nổi.
Hai trăm năm trước, thế giới xuất hiện không gian gấp đầu tiên. Theo thời gian, số lượng không gian gấp đạt tới hàng trăm, bao trùm lên bốn trăm triệu nhân khẩu. Tuy nhiên mấy năm gần đây số lượng không gian gấp tăng đột biến, bốn trăm triệu người chẳng còn ai sống.
Một danh từ xa lạ bắt đầu phổ biến trong tầm nhìn đại chúng: Cao duy xâm lấn.
Thời không có tổng cộng mười chiều, vũ trụ bọn họ đang ở thuộc chiều thứ tư, được coi là khu vực săn bắn cũng như ngôi nhà ấm áp của đám sinh vật quái đản mà các không gian gấp chính là là lối đi thông giữa các chiều.
Khu vực xảy ra "cao duy xâm lấn" thấp hơn 1 được coi là "khu an toàn". Trật tự nơi đây yên ổn, nền kinh tế, khoa học kỹ thuật đều đạt tới trình độ cao. Trái ngược với nó, "vùng thiên tai" dùng để ám chỉ các khu vực luôn phải đối mặt với không gian gấp.
1% đất trên toàn thế giới phải chứa đựng gần 30% "công dân" sinh sống.
Trật tự thế giới được khôi phục sau hỗn loạn, dương lịch năm thứ 47.
Tư Thần, hai mươi hai tuổi, không cha không mẹ. Cô nhi như cậu, ở thế giới "cao duy xâm lấn" có rất nhiều.
Bọn họ sẽ được xã hội thống nhất nuôi dưỡng tới năm mười hai tuổi, hoàn thành giáo dục bắt buộc rồi phân chia tới các công xưởng khác nhau.
Chỉ rất ít trường hợp đặc biệt có thể đạt được tư cách tiếp tục học tập.
Từ nhỏ thành tích của Tư Thần thuộc loại ưu tú, may mắn ghi tên vào 1% danh sách học lên cao. Cậu học xong trung học tiếp tục thi đỗ đại học, nhận được văn bằng học sĩ (*) kết hợp với danh hiệu thủ khoa toàn khóa ký hợp đồng với phòng thí nghiệm sinh vật học Xá Trượng, trở thành nhân viên nghiên cứu.
(*) học vị thấp nhất, do trường đại học phong khi tốt nghiệp đại học.
Mấy năm nay văn bằng cực kỳ quý giá.
Căn phòng nhỏ hẹp Tư Thần đang ở cũng là được công ty cấp, sinh viên bình thường chẳng mấy ai với tới nổi.
Phòng bé vậy thôi chứ muốn ở phải tốn tận ba trăm vạn điểm tín dụng chứ chẳng đùa.
Nếu có khả năng, Tư Thần cũng muốn học tiếp. Đáng tiếc học hành tận ba năm, học phí ngàn vạn, dựa vào tình hình tài chính hiện tại của cậu không thể gánh vác.
Rất nhiều giám đốc quỹ đầu tư tới tìm cậu, cuối cùng đều tiếc nuối rời đi.
"Tất cả các phương diện của em đều rất ưu tú, chỉ là..." Mấy người đó muốn nói rồi lại thôi, ánh mắt buồn buồn dừng trên mặt Tư Thần.
Tư Thần không xấu, cậu rất đẹp, tựa như đóa hoa lan cao quý. Có lẽ ông trời không cho phép thứ hoàn mỹ như vậy xuất hiện trên đời vậy nên đã tặng cho mắt trái Tư Thần một màu trắng xóa.
Người đời không gọi đó là món quà, họ nói Tư Thần là kẻ tàn tật.
Cậu bị mù một bên mắt.
Mỗi tháng nhận được ba trăm đồng tiền tàn phế, cậu mất đi vinh quang tiến hóa.
Thứ "vinh quang tiến hóa" đại khái là thí nghiệm dung hợp vật phẩm sau "cao duy xâm lấn" vào người để trở thành sinh mệnh mới. Không ít người chết trên bàn mổ, thế nhưng người sống sót đều có được năng lực mạnh mẽ.
Học lên cao ngoài chuyện vì bằng cấp thì là vì mỗi nghiên cứu sinh có thể đạt được một cơ hội tiến hóa miễn phí.
Số liệu thể hiện tố chất cơ thể càng tốt xác suất dung hợp càng cao; cái loại tàn phế giống Tư Thần mức độ thành công cơ bản bằng không. Các nhà đầu tư không định đánh cược vật phẩm từ chiều không gian cao quý hiếm, tin tưởng vào Tư Thần, mất nhiều hơn được.
Hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi, Tư Thần chuẩn bị tới bệnh viện.
Cậu lớn lên ở nơi ô nhiễm nghiêm trọng, từ nhỏ đã có gen bệnh trong người, cách một khoảng thời gian phải tới bệnh viện lấy thuốc.
Ăn sáng xong, Tư Thần đeo kính râm cầm cây gậy dò đường đi vào thang máy. Dưới ánh sáng khoa học kỹ thuật hiện đại, người mù có thể giản lược đi rất nhiều phiền toái.
Cậu ở tầng 66, dọc đường thang máy chạy xuống rất nhiều hộ gia đình chào hỏi nhiệt tình.
Sinh viên xuất thân từ vùng thiên tai được phân vào đây giống cậu rất được tôn trọng.
Ai cũng biết thời buổi ngày nay kiếm được chỗ ở là chuyện khó khăn, càng miễn bàn sau khi tốt nghiệp Tư Thần được công ty phân trực tiếp cho cả căn hộ. Mặc dù cậu tàn tật nhưng vẫn được coi là rồng, là phượng giữa nhân gian.
Tư Thần bước xuống trạm giao thông công cộng đi thẳng tới bệnh viện.
Chi phí chữa bệnh đắt đỏ, người dân đến khám không nhiều. Tư Thần có hẹn trước, ngồi vài phút y tá đã tới mời cậu qua phòng riêng.
Bác sĩ phụ trách tên Đỗ Cảnh Thiên, là đàn anh thời đại học của Tư Thần.
Đỗ Cảnh Thiên dùng máy quét nhập số liệu lần khám trước, lúc điền tới bảng biểu đột ngột dừng lại: "Mười liều thuốc bào chế sinh vật, cậu dùng một tháng đã hết?"
Tư Thần ngồi trước mặt hắn, hơi cúi đầu thoạt nhìn có chút khẩn trương: "Thân thể em không tốt lắm."
"Anh biết thân thể cậu không tốt." Đỗ Cảnh Thiên bực bội "chậc" một tiếng: "Tư Thần, cậu có chứng minh thư, mua thuốc bào chế chỉ tốn 1000, mang ra chợ đen giá độn gấp ba. Bệnh tình của cậu một tháng chỉ cần dùng một liều, mỗi lần cậu tới tôi đều châm trước cho cậu tận mười liều."