1.
Bạn thân của tôi,ệnGianHàngBãoTá
lich thi dau bong da ngay hom nay cô Liễu Xu Nghiên luôn mồm nói rằng tôi là một con ma đói đầu thai.
Bởi vì từ lúc học cấp 3 tới lúc tốt nghiệp đi làm, tôi luôn là người dẫn đầu mọi người đi tìm ăn.
Còn cô ấy á, là con gái của thần tài, phú nhị đại chính hiệu, giàu có thì cũng thôi đi, lại còn rất may mắn, mỗi lần mua vé số đều có thể trúng một ít tiền.
Nhưng mà cô ấy lại rất bình thường, ngày ngày đều đợi tôi tan làm, sau đó chở tôi đến một khu phố nhộn nhịp nào đó đầy ắp những quán ăn trên con xe điện nhỏ của cô ấy.
Tôi và Nghiên Nghiên có một điểm chung, chính là, khi chúng tôi vừa miệng món nào đó, thì ngày nào hai đứa sẽ ăn cho tới khi chán mới thôi.
Gần đây bọn tôi đều thích mê món bánh nướng của một ông lão.
Bánh nướng mà ông lão làm có vỏ ngoài giòn rụm, nhân bên trong nhiều thịt vô cùng, ăn kèm cùng một bát canh đậu phộng thơm phức, hương vị đơn giản nhưng ngon không gì sánh bằng!
To vừa đủ, lại còn rẻ, Nghiên Nghiên chép miệng nói, tôi cũng gật đầu tán thành.
Hai đứa chúng tôi vô cùng ăn nhịp với nhau, ngày nào cũng tới quầy bánh này, ngồi trên một chiếc ghế gỗ dài cũ kỹ, trên bàn đặt một chiếc giẻ lau, cảm giác vô cùng xưa kĩ.
Người ta nói khoảnh khắc tươi đẹp thì thường ngắn ngủi, hôm nay tôi cùng Nghiên Nghiên đang ngấu nghiến chiếc bánh thơm ngon thì cách đó không xa vang lên tiếng ồn ào.
Chẳng mấy chốc, xung quanh trở nên vô cùng huyên náo, ông lão còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra thì đã có một chiếc ô tô đỗ trước mặt.
Hai người đàn ông mặc cảnh phục từ trên xe bước xuống, người bụng bự chỉ tay vào quầy hàng rồi nói: “Chỗ này không được bán hàng rong!”
2.
Tôi ngẩn người tại chỗ, miếng bánh nướng trong miệng còn chưa kịp nuốt.
(责任编辑:World Cup)