Truyện Sổ Bệnh Án_kèo nhà cái bóng đá ý
时间:2025-01-10 10:59:29 出处:Cúp C2阅读(143)
"Lách cách". Hết thảy bóng tối bỗng sáng bừng,ệnSổBệnhÁkèo nhà cái bóng đá ý màn ảnh chớp động, hình ảnh dần hiện lên.
Đây là một gian phòng ký túc xá cho nhân viên nhà trường, khu cũ nhất có tuổi đời trăm năm nằm tít trong góc cùng của toà nhà, tại nơi hiu quạnh, học viện hơn phân nửa là đẩy các giáo viên trẻ tuổi xanh tươi mơn mởn vào ở. Phòng này nhìn từ ngoài vào lát gạch đỏ cùng trắng khá đẹp, dây leo thường xuân xanh tươi lan ra xinh xắn động lòng quấn quanh toà nhà xanh biển cũ, ai đi ngang qua cũng đều không nhịn nổi liếc nhìn mấy bận, có may mắn trở thành giáo viên, tới khi đi vào mới chợt nhận thấy—— hoá ra căn phòng này đã tu sửa lâu năm, trong mặt tường toàn dấu vết loang lổ, giống như để lộ vẻ mỏi mệt sau vô số lớp trang điểm.
Mệt mỏi tới mức ngay cả TV kỹ thuật số cũng chẳng có, phân cho mỗi căn phòng ở tầng ký túc xá, đều là chiếc TV truyền hình cáp loại hộp có thể nói là cổ lỗ sĩ.
"Khu vực trung hạ lưu Trường Giang liên tục có mưa to đến bão..."
Thiếu niên đi qua hàng hiên vào cửa, cửa sổ thuỷ tinh phòng thường trực để lọt ra âm thanh chương trình TV, bà lão trực ban trước kia lần nào cũng ngăn cản cậu làm ồn:
"Này, bạn học nhỏ cậu có hiểu gì không đó? Đây là ký túc xá giáo viên, là nơi giáo viên ở, tên học trò như cậu đừng có chạy qua chạy lại suốt thế chứ."
Nhưng hôm nay, bà lão không chất vấn cậu nữa, hoặc vì bà đang ngẩn ra, già rồi mắt cũng mờ, trong đêm tối không nhận thấy cậu đi ngang qua.
Cậu lên thẳng tầng ba, gõ lên tấm cửa sắt quen thuộc kia.
Cửa két một tiếng mở ra, cô gái trong cửa ló đầu ra: "Là cậu à?"
Thiếu niên nhỏ giọng đáp: "Cô giáo Tạ."
Cho dù đã rất muộn, thiếu niên lại là khách không mời mà tới, nhưng cô là giáo viên của cậu, cũng là người có quan hệ thân thiết nhất với cậu trong trường, cô gái sau nỗi ngạc nhiên ngắn ngủi, vẫn mời cậu vào nhà.
Pha một ly trà, thêm gừng thái lát, trời bên ngoài đổ mưa, cô cảm thấy hơi lạnh ẩm ướt trên người thiếu niên, trà gừng có thể xua lạnh.
Cô Tạ đặt chén trà còn toả hơi nóng lên bàn trà trước mặt cậu: "Về khi nào thế?"
"Hôm nay vừa về ạ." Thiếu niên lúng túng đứng trước sô pha.
Cô Tạ: "Ngồi đi."
Lúc này cậu mới ngồi xuống, tay siết lại trên đầu gối, câu nệ, không chạm vào chén trà kia.
"Về sao không nói với cô trước. Đã muộn vậy rồi, vẫn có xe tới trường à?"
"... Dạ."
"Thế việc nhà kia giải quyết sao rồi?"
Thiếu niên im lặng chốc lát, cúi đầu gảy gảy vết rách trên quần bò mình.
"Mẹ em vẫn muốn cho em thôi học..."
Cô Tạ trầm mặc.
Đã là sinh viên rồi, học trò chọn học hay không học, nhà trường không có quyền can thiệp, cô từng nói chuyện với mẹ thiếu niên trước mắt, hứa sẽ miễn giảm học phí cho gia đình đặc biệt khó khăn, hy vọng mẹ có thể cho phép đứa nhỏ này học cho xong đại học đã vất vả thi đỗ.
Nhưng người mẹ kia lại sắc bén mà từ chối——
"Đọc sách gì chứ? Học tiếng Trung? Có ai mà không nói tiếng Trung Quốc hả? Mấy người rặt một lũ lừa tiền!"
Cô kiềm giọng bình tĩnh phân rõ phải trái với người mẹ: "Cậu bé rất có thiên phú, chị xem, cũng đã năm hai rồi, bỏ dở nửa chừng không phải rất đáng tiếc ư? Huống chi đợi sau khi học xong hết hai năm nữa rồi ra ngoài, em ấy cũng tìm được một công việc tốt trong xã hội, tôi từng hỏi em ấy, sau này em ấy muốn làm giáo viên. Với thành tích của em ấy, thi vào biên chế giáo viên cũng không thành vấn đề, đây là giấc mơ của cậu bé, công việc của giáo viên lại ổn định..."
"Nó không làm nổi giáo viên gì hết! Cô cũng không phải chưa thấy mặt nó!"
Câu đầu tiên của bà mẹ như đao cùn đánh xuống, chém vào giữa dòng điện vô hình.
Cô Tạ cảm thấy rất giận dữ, nhưng cô cũng không biết nên đáp trả lại thế nào.
"Giờ tôi sẽ cho nó về làm công! Trong nhà không có tiền! Không cần lãng phí thời gian nữa! Khuôn mặt đó—— khuôn mặt đó... Đọc sách, sao mà có thể được! Có trường nhà ai nhận một giáo viên như thế cơ chứ!"
Đó là gương mặt thế nào?
Trong phòng cô Tạ thắp một bóng đèn sợi đốt, công suất thấp, sáng mờ mờ, nhưng vẫn chiếu sáng được gương mặt thiếu niên.
Khuôn mặt cậu, cô Tạ đã nhìn rất quen rồi, cho dù là ai lần đầu nhìn thấy gương mặt này, cũng đều hít ngược một hơi khí lạnh—— nửa gương mặt âm dương, cũng không biết đã sinh bệnh gì, vết xanh xanh tím tím lan từ trán bao phủ tới cổ, như giấu giếm phần da bị thối rữa.
Nhìn mà rợn người, lồ lộ vẻ không bình thường.
"Có bệnh!"
"Đừng tới gần nó, không khéo lây bệnh mất."
"Eo! Đồ âm dương!"
Cậu dần lớn lên cùng khuôn mặt này, với tiếng chửi rủa lẫn cười nhạo như hình với bóng.
Bởi vì có bệnh, bệnh mà không biết che giấu, xấu mà chẳng biết tránh né, thiếu niên từ nhỏ đã chịu đủ loại dè bỉu. Dù cho có cố gắng học tập, lại ôn hoà chung sống với người khác, cậu vẫn như con ác long chạy dưới ban ngày, không nhận được bất cứ đối xử công bằng nào.
Có rất ít người như cô Tạ, có thể nhận ra nửa khuôn mặt bình thường của cậu kia rất nhu thuận, là hoà nhã.
Cậu luôn hoà nhã mà lẳng lặng chịu hết dè bỉu của mọi người, có đôi khi bản thân còn phối hợp cười giễu, giống như bản thân cậu thật sự đã làm chuyện gì sai.
Nhưng rốt cuộc thì cậu có làm gì sai chứ?
Trong mắt cô Tạ thấy, cậu là người học hành nghiêm túc nhất, trung thực an phận nhất, phân vào một nhóm nhỏ cũng lẳng lặng làm nhiều việc nhất. Người khác bắt nạt cậu, cậu cũng luôn tốt tính chịu đựng, không hề nói nhiều.
"Không sao đâu, cô ạ, cô chịu tâm sự với em, em đã rất vui rồi. Lúc trước em ở xóm, người ta thấy em đều né đi, tới tận giờ chẳng có ai có thể chú ý nghe em nói vài câu như cô cả."
"Các bạn học cũng tốt lắm, ít nhất không hề lấy gạch đánh em."
Cậu nói hết sức bình thản, nhưng đầu cúi gằm mãi, vai cũng khom xuống, tấm lưng dài gánh vũ nhục nặng nề, khiến cột sống cậu cũng khác thường, bị ép cong.
Sau cô lại nói với cậu: "Sau buổi tự học tối chỉ cần em đồng ý, có thể tới tìm cô để phụ đạo riêng, có gì không hiểu, cần cô giúp, cứ việc mở miệng."
Cậu cười cười hết sức ngại ngùng, nửa khuôn mặt bình thường lộ chút vẻ xấu hổ hồng hồng.
Cô biết cậu hai năm, đã quen với việc cậu khom lưng, tới gõ cửa phòng ký túc của cô, mang luận văn, tản văn đã viết cẩn thận của cậu, thậm chí có cả thơ ca đưa cho cô, mong cô chỉ bảo.
Thời buổi này có rất nhiều người thích mắng chửi, lại rất ít người thích làm thơ.
Cậu lại cố chấp viết lách.
Các bạn học cười nhạo cậu, người quái dị viết ra thứ ghê tởm này kia, ghê muốn chết, còn ghê hơn cả da mặt như vỏ nho thối của mày.
Cậu cười cười, thành thành thật thật viết tiếp.
Nhưng giờ, ngay cả phần quyền hạn này cậu cũng chẳng có nữa.
Cô Tạ nghĩ tới chuyện phía trước, lòng thổn thức, thương hại nhìn đứa trẻ trước mắt.
Thiếu niên nói: "Lần này em tới, là để tạm biệt cô. Ngày mai em phải đi rồi."
"Về quê sao?"
"... Vâng, coi là vậy đi."
Đây là một gian phòng ký túc xá cho nhân viên nhà trường, khu cũ nhất có tuổi đời trăm năm nằm tít trong góc cùng của toà nhà, tại nơi hiu quạnh, học viện hơn phân nửa là đẩy các giáo viên trẻ tuổi xanh tươi mơn mởn vào ở. Phòng này nhìn từ ngoài vào lát gạch đỏ cùng trắng khá đẹp, dây leo thường xuân xanh tươi lan ra xinh xắn động lòng quấn quanh toà nhà xanh biển cũ, ai đi ngang qua cũng đều không nhịn nổi liếc nhìn mấy bận, có may mắn trở thành giáo viên, tới khi đi vào mới chợt nhận thấy—— hoá ra căn phòng này đã tu sửa lâu năm, trong mặt tường toàn dấu vết loang lổ, giống như để lộ vẻ mỏi mệt sau vô số lớp trang điểm.
Mệt mỏi tới mức ngay cả TV kỹ thuật số cũng chẳng có, phân cho mỗi căn phòng ở tầng ký túc xá, đều là chiếc TV truyền hình cáp loại hộp có thể nói là cổ lỗ sĩ.
"Khu vực trung hạ lưu Trường Giang liên tục có mưa to đến bão..."
Thiếu niên đi qua hàng hiên vào cửa, cửa sổ thuỷ tinh phòng thường trực để lọt ra âm thanh chương trình TV, bà lão trực ban trước kia lần nào cũng ngăn cản cậu làm ồn:
"Này, bạn học nhỏ cậu có hiểu gì không đó? Đây là ký túc xá giáo viên, là nơi giáo viên ở, tên học trò như cậu đừng có chạy qua chạy lại suốt thế chứ."
Nhưng hôm nay, bà lão không chất vấn cậu nữa, hoặc vì bà đang ngẩn ra, già rồi mắt cũng mờ, trong đêm tối không nhận thấy cậu đi ngang qua.
Cậu lên thẳng tầng ba, gõ lên tấm cửa sắt quen thuộc kia.
Cửa két một tiếng mở ra, cô gái trong cửa ló đầu ra: "Là cậu à?"
Thiếu niên nhỏ giọng đáp: "Cô giáo Tạ."
Cho dù đã rất muộn, thiếu niên lại là khách không mời mà tới, nhưng cô là giáo viên của cậu, cũng là người có quan hệ thân thiết nhất với cậu trong trường, cô gái sau nỗi ngạc nhiên ngắn ngủi, vẫn mời cậu vào nhà.
Pha một ly trà, thêm gừng thái lát, trời bên ngoài đổ mưa, cô cảm thấy hơi lạnh ẩm ướt trên người thiếu niên, trà gừng có thể xua lạnh.
Cô Tạ đặt chén trà còn toả hơi nóng lên bàn trà trước mặt cậu: "Về khi nào thế?"
"Hôm nay vừa về ạ." Thiếu niên lúng túng đứng trước sô pha.
Cô Tạ: "Ngồi đi."
Lúc này cậu mới ngồi xuống, tay siết lại trên đầu gối, câu nệ, không chạm vào chén trà kia.
"Về sao không nói với cô trước. Đã muộn vậy rồi, vẫn có xe tới trường à?"
"... Dạ."
"Thế việc nhà kia giải quyết sao rồi?"
Thiếu niên im lặng chốc lát, cúi đầu gảy gảy vết rách trên quần bò mình.
"Mẹ em vẫn muốn cho em thôi học..."
Cô Tạ trầm mặc.
Đã là sinh viên rồi, học trò chọn học hay không học, nhà trường không có quyền can thiệp, cô từng nói chuyện với mẹ thiếu niên trước mắt, hứa sẽ miễn giảm học phí cho gia đình đặc biệt khó khăn, hy vọng mẹ có thể cho phép đứa nhỏ này học cho xong đại học đã vất vả thi đỗ.
Nhưng người mẹ kia lại sắc bén mà từ chối——
"Đọc sách gì chứ? Học tiếng Trung? Có ai mà không nói tiếng Trung Quốc hả? Mấy người rặt một lũ lừa tiền!"
Cô kiềm giọng bình tĩnh phân rõ phải trái với người mẹ: "Cậu bé rất có thiên phú, chị xem, cũng đã năm hai rồi, bỏ dở nửa chừng không phải rất đáng tiếc ư? Huống chi đợi sau khi học xong hết hai năm nữa rồi ra ngoài, em ấy cũng tìm được một công việc tốt trong xã hội, tôi từng hỏi em ấy, sau này em ấy muốn làm giáo viên. Với thành tích của em ấy, thi vào biên chế giáo viên cũng không thành vấn đề, đây là giấc mơ của cậu bé, công việc của giáo viên lại ổn định..."
"Nó không làm nổi giáo viên gì hết! Cô cũng không phải chưa thấy mặt nó!"
Câu đầu tiên của bà mẹ như đao cùn đánh xuống, chém vào giữa dòng điện vô hình.
Cô Tạ cảm thấy rất giận dữ, nhưng cô cũng không biết nên đáp trả lại thế nào.
"Giờ tôi sẽ cho nó về làm công! Trong nhà không có tiền! Không cần lãng phí thời gian nữa! Khuôn mặt đó—— khuôn mặt đó... Đọc sách, sao mà có thể được! Có trường nhà ai nhận một giáo viên như thế cơ chứ!"
Đó là gương mặt thế nào?
Trong phòng cô Tạ thắp một bóng đèn sợi đốt, công suất thấp, sáng mờ mờ, nhưng vẫn chiếu sáng được gương mặt thiếu niên.
Khuôn mặt cậu, cô Tạ đã nhìn rất quen rồi, cho dù là ai lần đầu nhìn thấy gương mặt này, cũng đều hít ngược một hơi khí lạnh—— nửa gương mặt âm dương, cũng không biết đã sinh bệnh gì, vết xanh xanh tím tím lan từ trán bao phủ tới cổ, như giấu giếm phần da bị thối rữa.
Nhìn mà rợn người, lồ lộ vẻ không bình thường.
"Có bệnh!"
"Đừng tới gần nó, không khéo lây bệnh mất."
"Eo! Đồ âm dương!"
Cậu dần lớn lên cùng khuôn mặt này, với tiếng chửi rủa lẫn cười nhạo như hình với bóng.
Bởi vì có bệnh, bệnh mà không biết che giấu, xấu mà chẳng biết tránh né, thiếu niên từ nhỏ đã chịu đủ loại dè bỉu. Dù cho có cố gắng học tập, lại ôn hoà chung sống với người khác, cậu vẫn như con ác long chạy dưới ban ngày, không nhận được bất cứ đối xử công bằng nào.
Có rất ít người như cô Tạ, có thể nhận ra nửa khuôn mặt bình thường của cậu kia rất nhu thuận, là hoà nhã.
Cậu luôn hoà nhã mà lẳng lặng chịu hết dè bỉu của mọi người, có đôi khi bản thân còn phối hợp cười giễu, giống như bản thân cậu thật sự đã làm chuyện gì sai.
Nhưng rốt cuộc thì cậu có làm gì sai chứ?
Trong mắt cô Tạ thấy, cậu là người học hành nghiêm túc nhất, trung thực an phận nhất, phân vào một nhóm nhỏ cũng lẳng lặng làm nhiều việc nhất. Người khác bắt nạt cậu, cậu cũng luôn tốt tính chịu đựng, không hề nói nhiều.
"Không sao đâu, cô ạ, cô chịu tâm sự với em, em đã rất vui rồi. Lúc trước em ở xóm, người ta thấy em đều né đi, tới tận giờ chẳng có ai có thể chú ý nghe em nói vài câu như cô cả."
"Các bạn học cũng tốt lắm, ít nhất không hề lấy gạch đánh em."
Cậu nói hết sức bình thản, nhưng đầu cúi gằm mãi, vai cũng khom xuống, tấm lưng dài gánh vũ nhục nặng nề, khiến cột sống cậu cũng khác thường, bị ép cong.
Sau cô lại nói với cậu: "Sau buổi tự học tối chỉ cần em đồng ý, có thể tới tìm cô để phụ đạo riêng, có gì không hiểu, cần cô giúp, cứ việc mở miệng."
Cậu cười cười hết sức ngại ngùng, nửa khuôn mặt bình thường lộ chút vẻ xấu hổ hồng hồng.
Cô biết cậu hai năm, đã quen với việc cậu khom lưng, tới gõ cửa phòng ký túc của cô, mang luận văn, tản văn đã viết cẩn thận của cậu, thậm chí có cả thơ ca đưa cho cô, mong cô chỉ bảo.
Thời buổi này có rất nhiều người thích mắng chửi, lại rất ít người thích làm thơ.
Cậu lại cố chấp viết lách.
Các bạn học cười nhạo cậu, người quái dị viết ra thứ ghê tởm này kia, ghê muốn chết, còn ghê hơn cả da mặt như vỏ nho thối của mày.
Cậu cười cười, thành thành thật thật viết tiếp.
Nhưng giờ, ngay cả phần quyền hạn này cậu cũng chẳng có nữa.
Cô Tạ nghĩ tới chuyện phía trước, lòng thổn thức, thương hại nhìn đứa trẻ trước mắt.
Thiếu niên nói: "Lần này em tới, là để tạm biệt cô. Ngày mai em phải đi rồi."
"Về quê sao?"
"... Vâng, coi là vậy đi."
分享到:
上一篇:Khai mạc Lễ hội Làng Sen và Liên hoan Tuồng, Dân ca kịch toàn quốc 2022
下一篇:Nhận định, soi kèo U19 Dak Lak vs U19 Bình Dương, 14h30 ngày 9/1: Nỗi buồn kéo dài
温馨提示:以上内容和图片整理于网络,仅供参考,希望对您有帮助!如有侵权行为请联系删除!
猜你喜欢
- Australian Open 2022: Zverev nối gót Nadal vào vòng 3
- Bác sĩ thừa kế tài sản 350 tỷ đồng của bệnh nhân
- Ô tô hạng sang đồng loạt tăng giá, nhà giàu tốn thêm vài trăm triệu sắm Tết
- Sự khác biệt giữa bố và mẹ
- Xe SH bị trộm trong 7 giây, chủ xe hối hận vì quên một điều
- Đại lộ Vinh
- Ra mắt phố Hàn K
- Chiều chuộng và chăm sóc làn da tại chuỗi Lisa Nail & Spa
- Năm 2020, Ninh Thuận xử lý hơn 600 thư điện tử công vụ nghi nhiễm virus