Truyện Con Chó Của Pavlov_đội hình atalanta gặp inter milan
时间:2025-01-10 20:46:55 出处:Nhà cái uy tín阅读(143)
Editor: Khoai tây khiêu vũ
"Cậu còn biết loại bạn như thế này à,ệnConChóCủđội hình atalanta gặp inter milan Phương Duy."
Phương Duy nghiêng đầu sang nhìn người đang nói. Trong lời nói của Lưu Kham mang theo chút quái gở. Gã hạ mắt xuống nhìn nhân viên sửa xe đang ngồi xổm trên mặt đất quấn thêm tơ thép cho lốp xe.
Ánh mắt Phương Duy dời qua theo. Người đang ngồi xổm trên mặt đất có bóng lưng lạ lẫm, nhưng mặt lại rất quen thuộc.
Chu Duệ Quân. Vừa vào cửa, nhìn thấy hắn cậu đã thốt ra, cái tên này mang theo màu thời gian và sự lạnh nhạt vì đã mấy năm không gặp.
Vẻ mặt Chu Duệ Quân lại chỉ lạnh lùng như thể không nhận ra cậu, hơi nhướng mi lên coi như đáp lại rồi lại bắt tay vào việc, để lại Phương Duy còn đang kinh ngạc vì tình cờ gặp được cố nhân.
"Trước kia từng tới đây tìm anh ta sửa xe rồi à?" Lưu Kham hỏi.
Phương Duy lấy lại tinh thần, nói: "Không, chúng tôi là bạn học..."
Cậu còn muốn nói thêm một câu: Nhưng có lẽ cậu ấy không nhớ rõ tôi.
Nhưng Lưu Kham đã vỗ hai tay vào nhau, cướp lời: "Cậu mới từ nước ngoài về, dù thế nào cũng sẽ không phải bạn học thời đại học của cậu."
"Bạn học cấp ba."
"Cấp ba cậu học ở trường Trung học số 17* ở thành phố nhỉ. Bên trong không phú thì quý, toàn học sinh khá giỏi thành tích xuất sắc, vậy mà cũng có dạng thế này à?" Khi nói chuyện, khóe môi Lưu Kham vẫn luôn mang một nụ cười chế nhạo.
*mình có tra cụm 十七中 thì ra được trường Trung học số 17 Bắc Kinh trên baidu nên dịch thế này nhé.
"Lưu Kham." Phương Duy nghe ra trong sự khinh thường mỉa mai của gã trong lời nói, bèn nhíu mày cảnh cáo. Nhưng bề ngoài của cậu non nớt, lại luôn hiền lành nên không có mấy người sợ cậu.
Lưu Kham cười đùa tí tửng khều khều bờ vai của cậu, nói: "Chỉ đùa một chút thôi mà."
Lưu Kham nói xong thì đi về phía trước hai bước. Chu Duệ Quân mang một bộ quần áo lao động màu tối của nhà máy sửa chữa, trên đầu dính bẩn, không quá đẹp mặt. Lưu Kham đi đến sau lưng hắn, nâng chiếc giày da sáng loáng lên, dùng mũi giày đá đá cột sống hắn.
"Bạn học của cậu Phương đúng không, gặp nhau ở đây cũng xem như là có duyên. Lát nữa có thể giảm giá cho chúng tôi nể tình quen biết không?"
Nhà Lưu Kham kinh doanh bất động sản, tất nhiên không thiếu tiền sửa xe, nhưng gã cứ muốn hỏi như vậy.
Lưng của Chu Duệ Quân lưng cứng lại trong chốc lát, động tác trên tay dừng lại hai giây rồi lại tiếp tục, nói: "Anh có thể tìm ông chủ của chúng tôi nói chuyện giá cả, tôi không quyết được."
Lưu Kham từ trên cao nhìn xuống: "Anh làm ở đây bao lâu rồi, sao mà lời nói cũng không có chút trọng lượng thế..."
"Ngoại trừ lốp xe, cậu còn có chỗ khác cần thay à?" Phương Duy tiến lên hai bước ngắt lời gã, "Tạ Hành gửi tin nhắn cho tớ, nói cậu ấy đã đến nơi rồi."
"Cậu Tạ đã đến rồi à?" Lưu Kham quả nhiên bị dời đi lực chú ý, "Hồi giờ hẹn cậu ấy đều đến trễ một hai tiếng, vậy mà hôm nay lại đến sớm thế."
Phương Duy cười nhẹ.
Cặp chân của Lưu Kham không an phận, lại đá nhẹ Chu Duệ Quân, nói: "Nhanh lên chút, tôi vội đi đua xe, bạn học của cậu Phương ơi."
Nụ cười trên mặt Phương Duy nhạt đi, nhìn người đang ngồi xổm. Chu Duệ Quân bị đá hai cái làm nhục nhưng sắc mặt vẫn bình thản và có vẻ lơ đễnh, tay làm việc theo từng bước.
Lưu Kham rất phách lối và độc đoán. Phương Duy không quá thân với gã, chỉ là trong nhà có làm ăn qua lại, không tiện chơi cứng, thỉnh thoảng hẹn nhau ra ngoài chơi một lần.
Cậu nhìn chằm chằm mũi giày của Lưu Kham, trong lòng bối rối khó chịu.
Cũng may Chu Duệ Quân không đáp lại sự khích bác của Lưu Kham nên gã mất hứng, ngồi xuống ghế sô pha rồi gọi Phương Duy qua. Gã uống trà trò chuyện với cậu, xe sang, đồ hiệu, tiểu minh tinh nào đúng giờ... Toàn là chủ đề của thiếu gia ăn chơi.
Phương Duy thi thoảng đáp lại đôi câu, ánh mắt lại không tự chủ được mà chạy đi nơi khác.
Uống xong một ly trà vào bụng, Lưu Kham đi toilet. Phương Duy trù trừ một lát rồi đứng dậy.
Chu Duệ Quân đang loay hoay với lốp xe bằng những ngón tay linh hoạt.
"Xin lỗi, khi nãy... Bạn của tôi không lịch sự với cậu." Phương Duy cúi người.
Yên tĩnh một lát, Chu Duệ Quân mới trả lời với giọng điệu bình thường: "Cậu che ánh sáng rồi."
Phương Duy nhanh chóng lùi lại hai bước. Chu Duệ Quân không nói lời nào, Phương Duy cũng không biết nên chủ động nói gì, bèn đứng ngay bên cạnh nhìn chằm chằm động tác trong tay hắn.
Một bên lốp xe đã thay xong, Chu Duệ Quân nhấc thùng dụng cụ lên, nhưng giữa chừng cổ tay vô lực làm rơi xuống. Một tiếng vang thật lớn. Phương Duy lập tức đưa tay ra xách giúp hắn, khó khăn lắm mới chạm vào được thì lại bị một bàn tay đeo găng cản lại. Chiếc găng tay nọ dính toàn vết bẩn, bẩn vô cùng.
"Tôi tự làm."
Phương Duy vội vàng rút tay về. Găng tay của đối phương thô ráp, nơi bị chạm vào hơi ngứa, cậu không khỏi dùng ngón cái xoa xoa.
Chu Duệ Quân liếc mắt nhìn ngón tay trắng nõn của cậu, nói: "Toilet ở phía sau."
Phương Duy sửng sốt một chút, nói: "Ồ..." Sau khi nhận ra hắn có ý gì, cậu lại bổ sung, "Tôi không cần rửa tay, không có gì."
Chu Duệ Quân đi vòng sang bên kia xe. Phương Duy đi theo, cắn môi nói: "Cậu không nhớ à? Chúng ta là bạn..."
"Phương Duy đúng không?" Chu Duệ Quân nói.
"Đúng... Cậu nhớ à?"
"Hơi hơi nhớ."
Chỉ là hơi hơi nhớ. Tâm trạng Phương Duy trong nháy mắt trở nên như đưa đám.
"Lớp mười hai cậu chuyển đến trường nào thế? Tôi quay về từ bệnh viện thì không nhìn thấy cậu, hỏi thầy giáo và bạn học cũng không biết." Phương Duy nói.
Chu Duệ Quân trả lời đơn giản rõ ràng: "Thành phố D."
"Vậy à..." Phương Duy nghe thấy lời nói mập mờ không muốn tiếp tục chủ đề này của đối phương thì không tiện hỏi thêm nữa.
Lúc này Lưu Kham quay về từ toilet, hỏi: "Xong chưa? Sao chậm thế."
"Hẳn là cũng sắp xong rồi." Phương Duy nói.
Lưu Kham liếc Chu Duệ Quân một lát: "Nếu kỹ thuật không ổn thì đổi người khác đi." Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Phương Duy, "Gần chỗ này cũng không có cửa hàng nào ra hồn, nếu có thì tôi đã không đưa vợ của tôi cho cái nhà máy sửa chữa nhỏ xíu này đụng vào."
Cái xe thể thao này chính là "vợ" của gã.
Trong lòng Phương Duy càng thêm khó chịu, sắc mặt trở nên nặng nề: "Cậu bớt nói đi."
"Cậu còn biết loại bạn như thế này à,ệnConChóCủđội hình atalanta gặp inter milan Phương Duy."
Phương Duy nghiêng đầu sang nhìn người đang nói. Trong lời nói của Lưu Kham mang theo chút quái gở. Gã hạ mắt xuống nhìn nhân viên sửa xe đang ngồi xổm trên mặt đất quấn thêm tơ thép cho lốp xe.
Ánh mắt Phương Duy dời qua theo. Người đang ngồi xổm trên mặt đất có bóng lưng lạ lẫm, nhưng mặt lại rất quen thuộc.
Chu Duệ Quân. Vừa vào cửa, nhìn thấy hắn cậu đã thốt ra, cái tên này mang theo màu thời gian và sự lạnh nhạt vì đã mấy năm không gặp.
Vẻ mặt Chu Duệ Quân lại chỉ lạnh lùng như thể không nhận ra cậu, hơi nhướng mi lên coi như đáp lại rồi lại bắt tay vào việc, để lại Phương Duy còn đang kinh ngạc vì tình cờ gặp được cố nhân.
"Trước kia từng tới đây tìm anh ta sửa xe rồi à?" Lưu Kham hỏi.
Phương Duy lấy lại tinh thần, nói: "Không, chúng tôi là bạn học..."
Cậu còn muốn nói thêm một câu: Nhưng có lẽ cậu ấy không nhớ rõ tôi.
Nhưng Lưu Kham đã vỗ hai tay vào nhau, cướp lời: "Cậu mới từ nước ngoài về, dù thế nào cũng sẽ không phải bạn học thời đại học của cậu."
"Bạn học cấp ba."
"Cấp ba cậu học ở trường Trung học số 17* ở thành phố nhỉ. Bên trong không phú thì quý, toàn học sinh khá giỏi thành tích xuất sắc, vậy mà cũng có dạng thế này à?" Khi nói chuyện, khóe môi Lưu Kham vẫn luôn mang một nụ cười chế nhạo.
*mình có tra cụm 十七中 thì ra được trường Trung học số 17 Bắc Kinh trên baidu nên dịch thế này nhé.
"Lưu Kham." Phương Duy nghe ra trong sự khinh thường mỉa mai của gã trong lời nói, bèn nhíu mày cảnh cáo. Nhưng bề ngoài của cậu non nớt, lại luôn hiền lành nên không có mấy người sợ cậu.
Lưu Kham cười đùa tí tửng khều khều bờ vai của cậu, nói: "Chỉ đùa một chút thôi mà."
Lưu Kham nói xong thì đi về phía trước hai bước. Chu Duệ Quân mang một bộ quần áo lao động màu tối của nhà máy sửa chữa, trên đầu dính bẩn, không quá đẹp mặt. Lưu Kham đi đến sau lưng hắn, nâng chiếc giày da sáng loáng lên, dùng mũi giày đá đá cột sống hắn.
"Bạn học của cậu Phương đúng không, gặp nhau ở đây cũng xem như là có duyên. Lát nữa có thể giảm giá cho chúng tôi nể tình quen biết không?"
Nhà Lưu Kham kinh doanh bất động sản, tất nhiên không thiếu tiền sửa xe, nhưng gã cứ muốn hỏi như vậy.
Lưng của Chu Duệ Quân lưng cứng lại trong chốc lát, động tác trên tay dừng lại hai giây rồi lại tiếp tục, nói: "Anh có thể tìm ông chủ của chúng tôi nói chuyện giá cả, tôi không quyết được."
Lưu Kham từ trên cao nhìn xuống: "Anh làm ở đây bao lâu rồi, sao mà lời nói cũng không có chút trọng lượng thế..."
"Ngoại trừ lốp xe, cậu còn có chỗ khác cần thay à?" Phương Duy tiến lên hai bước ngắt lời gã, "Tạ Hành gửi tin nhắn cho tớ, nói cậu ấy đã đến nơi rồi."
"Cậu Tạ đã đến rồi à?" Lưu Kham quả nhiên bị dời đi lực chú ý, "Hồi giờ hẹn cậu ấy đều đến trễ một hai tiếng, vậy mà hôm nay lại đến sớm thế."
Phương Duy cười nhẹ.
Cặp chân của Lưu Kham không an phận, lại đá nhẹ Chu Duệ Quân, nói: "Nhanh lên chút, tôi vội đi đua xe, bạn học của cậu Phương ơi."
Nụ cười trên mặt Phương Duy nhạt đi, nhìn người đang ngồi xổm. Chu Duệ Quân bị đá hai cái làm nhục nhưng sắc mặt vẫn bình thản và có vẻ lơ đễnh, tay làm việc theo từng bước.
Lưu Kham rất phách lối và độc đoán. Phương Duy không quá thân với gã, chỉ là trong nhà có làm ăn qua lại, không tiện chơi cứng, thỉnh thoảng hẹn nhau ra ngoài chơi một lần.
Cậu nhìn chằm chằm mũi giày của Lưu Kham, trong lòng bối rối khó chịu.
Cũng may Chu Duệ Quân không đáp lại sự khích bác của Lưu Kham nên gã mất hứng, ngồi xuống ghế sô pha rồi gọi Phương Duy qua. Gã uống trà trò chuyện với cậu, xe sang, đồ hiệu, tiểu minh tinh nào đúng giờ... Toàn là chủ đề của thiếu gia ăn chơi.
Phương Duy thi thoảng đáp lại đôi câu, ánh mắt lại không tự chủ được mà chạy đi nơi khác.
Uống xong một ly trà vào bụng, Lưu Kham đi toilet. Phương Duy trù trừ một lát rồi đứng dậy.
Chu Duệ Quân đang loay hoay với lốp xe bằng những ngón tay linh hoạt.
"Xin lỗi, khi nãy... Bạn của tôi không lịch sự với cậu." Phương Duy cúi người.
Yên tĩnh một lát, Chu Duệ Quân mới trả lời với giọng điệu bình thường: "Cậu che ánh sáng rồi."
Phương Duy nhanh chóng lùi lại hai bước. Chu Duệ Quân không nói lời nào, Phương Duy cũng không biết nên chủ động nói gì, bèn đứng ngay bên cạnh nhìn chằm chằm động tác trong tay hắn.
Một bên lốp xe đã thay xong, Chu Duệ Quân nhấc thùng dụng cụ lên, nhưng giữa chừng cổ tay vô lực làm rơi xuống. Một tiếng vang thật lớn. Phương Duy lập tức đưa tay ra xách giúp hắn, khó khăn lắm mới chạm vào được thì lại bị một bàn tay đeo găng cản lại. Chiếc găng tay nọ dính toàn vết bẩn, bẩn vô cùng.
"Tôi tự làm."
Phương Duy vội vàng rút tay về. Găng tay của đối phương thô ráp, nơi bị chạm vào hơi ngứa, cậu không khỏi dùng ngón cái xoa xoa.
Chu Duệ Quân liếc mắt nhìn ngón tay trắng nõn của cậu, nói: "Toilet ở phía sau."
Phương Duy sửng sốt một chút, nói: "Ồ..." Sau khi nhận ra hắn có ý gì, cậu lại bổ sung, "Tôi không cần rửa tay, không có gì."
Chu Duệ Quân đi vòng sang bên kia xe. Phương Duy đi theo, cắn môi nói: "Cậu không nhớ à? Chúng ta là bạn..."
"Phương Duy đúng không?" Chu Duệ Quân nói.
"Đúng... Cậu nhớ à?"
"Hơi hơi nhớ."
Chỉ là hơi hơi nhớ. Tâm trạng Phương Duy trong nháy mắt trở nên như đưa đám.
"Lớp mười hai cậu chuyển đến trường nào thế? Tôi quay về từ bệnh viện thì không nhìn thấy cậu, hỏi thầy giáo và bạn học cũng không biết." Phương Duy nói.
Chu Duệ Quân trả lời đơn giản rõ ràng: "Thành phố D."
"Vậy à..." Phương Duy nghe thấy lời nói mập mờ không muốn tiếp tục chủ đề này của đối phương thì không tiện hỏi thêm nữa.
Lúc này Lưu Kham quay về từ toilet, hỏi: "Xong chưa? Sao chậm thế."
"Hẳn là cũng sắp xong rồi." Phương Duy nói.
Lưu Kham liếc Chu Duệ Quân một lát: "Nếu kỹ thuật không ổn thì đổi người khác đi." Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Phương Duy, "Gần chỗ này cũng không có cửa hàng nào ra hồn, nếu có thì tôi đã không đưa vợ của tôi cho cái nhà máy sửa chữa nhỏ xíu này đụng vào."
Cái xe thể thao này chính là "vợ" của gã.
Trong lòng Phương Duy càng thêm khó chịu, sắc mặt trở nên nặng nề: "Cậu bớt nói đi."
分享到:
温馨提示:以上内容和图片整理于网络,仅供参考,希望对您有帮助!如有侵权行为请联系删除!
猜你喜欢
- Xe bán tải Dodge Ram vỡ đầu sau khi đâm xe điện Tesla Cybertruck
- Giải mã tri kỷ tập 38: Con trai Lê Giang lấy vợ hơn 8 tuổi, có 2 con riêng
- Giải Mai Vàng 2023 công bố hạng mục đề cử
- Du khách 'nghiện' đến Triều Tiên
- Quyền Linh từ chàng trai nghèo thành MC giàu bậc nhất Việt Nam
- Nhà thầu đón đầu cơ hội xây dựng đường sắt tốc độ cao
- Cuốn sách lột trần sự giả dối của những bài đăng trên mạng xã hội
- Chuyện lạ: Choáng với sợi mì dài đến 3km, xưa nay chưa từng thấy
- Sau Khá Bảnh, Phú Lê, thế hệ giang hồ mạng tràn ngập YouTube