Khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại,ệnNửaĐờiTộtỷ số tỷ số đã ở trong Phục Ma động.
"Ngụy công tử, ngươi tỉnh rồi!"
Ngụy Vô Tiện mở to đôi mắt chết lặng nhìn về phía phát ra tiếng nói — là Tứ thúc. Hắn nhắm mắt lại, nói: "Tứ thúc, ngươi đi ra ngoài trước đi."
Tứ thúc trầm mặc một trận, nói: "Ngụy công tử, ngươi ...... Vết thương của ngươi vẫn còn đang chảy máu, xử lý đàng hoàng một chút được không." Trong lời ngoài lời của ông đều là cẩn thận dè dặt, nhưng không sợ hãi, chỉ là sợ tổn thương đến người đã đứng bên bờ vực thẳm này.
"Đi ra ngoài đi, không cần lo cho ta." Hắn nói.
Sau một hồi im phăng phắc, Tứ thúc lẳng lặng đứng dậy đi ra ngoài. Trong động chỉ còn một mình hắn cùng với một ngọn nến sắp tàn, giống như khối thân thể tàn tạ này. Nửa ngày, hắn cực kỳ chậm chạp quay đầu về phía thềm đá mà mấy hôm trước hắn vẫn đang sử dụng. Ánh mắt trống rỗng, nhưng đúng là nhìn chỗ đó.
Có cái gì đẹp? Chỗ đó có mảnh vụn còn sót lại của chiếc chuông bạc hắn khắc cho Kim Lăng, có rất nhiều loại nguyên liệu được hắn thử nghiệm, còn có bản thảo ở khắp mọi nơi. Vài ngày trước buổi tiệc, hắn còn bị Ôn Tình xua ra khỏi động đi ăn cơm. Vì sao biến thành như vậy? Ngụy Vô Tiện nhớ ra rồi, hắn vốn là vui vui vẻ vẻ thay quần áo chuẩn bị đi dự tiệc đầy tháng của Kim Lăng. Nhưng, điều chờ đợi hắn, là vô số mũi tên bén nhọn nhắm ngay vào hắn, còn có sự vu khống của Kim Tử Huân.
Sau đó thì sao? Chuông bạc vỡ nát, tâm huyết bị hủy hoại. Kim Tử Hiên, chết trong tay Quỷ tướng quân do Di Lăng Lão tổ điều khiển. Lúc hắn đi trái tim đầy ắp sự vui vẻ, khi trở về mang theo ánh mắt tràn ngập mờ mịt. Ôn Tình Ôn Ninh đi nhận tội, cả người lẫn xác đều không thấy.
Hắn đã đến Đại hội tuyên thệ ở Bất Dạ Thiên, hắn đối đầu với hơn 3000 người. Sau đó thế nào? Sư tỷ tới, hắn rất hoảng sợ, hắn đi tìm nàng, sư tỷ kêu hắn dừng lại, hắn đã dừng. Nhưng những kẻ đó vẫn quơ đao múa kiếm. Cuối cùng thì sao? Người đã chết rồi, một kiếm xuyên qua cổ họng, vì bảo vệ hắn.
Đến đây, đầu Ngụy Vô Tiện bắt đầu đau âm ỉ, hắn chỉ nhớ rõ chuyện trước khi kết hợp Âm Hổ Phù, hình như đã thiếu mất một đoạn ký ức. Hồi lâu, hắn giơ tay che lên đôi mắt đã từng tươi đẹp phóng khoáng kia.
"Ha ........ Ha ha ha ha ......" Tiếng cười khe khẽ vang lên trong Phục Ma động, một giọt nước mắt lại theo gò má hắn rơi vào tóc mai, sau đó biến mất tăm. Giây phút đó, ngọn nến tắt ngúm. Hắn cắm năm ngón tay vào mái tóc, che đầu lại bắt đầu hét lên. Băng vải quấn trên người từ từ thấm ướt, nhiễm đỏ, làm nổi bật làn da tái nhợt đến mức không giống người sống.
"A a a a a a ------" Đau, đau quá, trái tim sắp vỡ tung, hận không thể cạo xuống toàn bộ máu thịt trên người, để đè xuống, nỗi khổ sở trong lòng.
Làm sao bây giờ?
Hắn nên làm gì bây giờ?
Ai có thể cứu hắn?
Không, mọi người hận hắn tận xương tuỷ, sao có thể có khả năng sẽ có người giúp hắn?
Thế gian không có ai thương hắn, đã không còn nữa rồi.
Hắn giãy giụa trong bóng tối, lăn lộn trên trên chiếc giường đá lạnh băng, chỉ cảm thấy bên tai đau buốt, những lời nói của bách quỷ như lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim vốn chằng chịt vết thương thành một cái tổ ong.
"Ngươi hại chết nhiều người như vậy, ngươi chính là một tai họa!"
"Ta ....." Ngụy Vô Tiện không biết nên phản bác như thế nào, nó nói không đúng sao? Hình như không có gì không đúng.
"Những người thương yêu ngươi, toàn bộ đều chết hết rồi! Những kẻ hận ngươi, đang nghĩ cách để diệt trừ ngươi, Ngụy Vô Tiện, ngươi còn đang cố gắng cái gì?"
"Ngụy Vô Tiện —--- Ngụy Vô Tiện —--- ngươi đáng chết mà!" Bọn chúng cười giả tạo nói. Từng gương mặt người chết kỳ lạ quái dị quanh quẩn trong đầu Ngụy Vô, hắn quát: "Cút! Đều cút ra cho ta!! Cút ra đi!!!"
Ta không có!! Ta không bao giờ muốn hại bọn họ!! Nhưng bọn họ đều muốn ta chết!! Ta ......
Đột nhiên, hắn ngã phịch một tiếng xuống đất, tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo như chiếc giường, nghe thấy ———
"Tiện ca ca!"
Một tiếng gọi trẻ con non nớt xua tan sương mù, Ngụy Vô Tiện được một đôi tay già nua ôm sát vào lòng, hắn ngơ ngác buông tay xuống, ngẩng đầu nhìn qua.
"...... A Uyển, bà bà?" Cái ôm này toả ra mùi vị riêng biệt của người già, không dễ ngửi lắm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy an tâm gấp bội, ôm Ngụy Vô Tiện thật chặt.
"Tiện ca ca khóc thương tâm quá đi, là mơ thấy ác mộng sao?" Trong nhận thức của trẻ con, người nằm khóc nhất định là mơ thấy chuyện sợ hãi mới có thể khóc thương tâm như thế. Trên mặt Ngụy Vô Tiện hãy còn đọng nước mắt, vành mắt sưng đỏ, ánh mắt trống rỗng chỉ khiến người ta nhìn một cái đã biết tinh thần của hắn lúc này yếu ớt thế nào.
Ôn bà bà vội vàng trừng mắt nhìn a Uyển một cái, ý bảo nó đừng nói nữa, a Uyển có chút tủi thân rụt rụt đầu về. Ôn bà bà vuốt ve sống lưng của Ngụy Vô Tiện, giống như đang thuận khí cho một đứa trẻ khóc dữ dội. Bà nói: "Ngụy công tử, còn có bà bà ở đây, còn có chúng ta ở đây, chúng ta cũng là người nhà của ngươi nha ..." Trái tim hắn có chút xúc động, đúng vậy, trên Loạn Tán Cương còn có mấy chục người cần hắn đó ......
Không!! Không!! Các ngươi đừng nhìn ta như vậy! Ta không bảo vệ được các ngươi! Ta không giữ các ngươi nổi! Ta ngay cả bản thân cũng lo không nổi!!
Hắn kinh sợ bắt đầu giãy giụa, nhưng bà lão ôm hắn không biết lấy sức lực từ đâu ra, vậy mà cũng không để cho hắn thoát ra. Ôn bà bà nghẹn ngào nói: "Đừng sợ, con ơi, bà bà ở đây, đừng sợ ......"
Cảm xúc vốn đã suy sụp của Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt bộc phát ra, tiếng khóc của hắn từ nghẹn ngào yếu ớt nhỏ bé, biến thành tiếng khóc nức nở xé lòng, hắn dựa vào trong lòng bà lão khóc lóc nói: "Hu hu ... Làm sao bây giờ ....... bà bà.... Sư tỷ mất rồi, ta đã hại chết a tỷ của Giang Trừng ... Ta nên làm gì đây ......"
Ôn bà bà vỗ tấm lưng gầy của hắn, khóc nói: "Không sợ, bà bà ở đây, bà bà ở đây ......." Nên an ủi thế nào? Bà cũng không biết phải làm sao bây giờ, bà chỉ có thể hết lần này đến lần khác nói rằng ta ở đây, đừng sợ.
Ôn Uyển nhìn Tiện ca ca của mình khóc, cũng nhịn không được khóc to lên, vừa khóc vừa chạy tới ôm lấy Ngụy Vô Tiện, theo bản năng an ủi nói: "Tiện ca ca không khóc, Tiện ca ca ....... Hu hu oa ......"
Hôm đó, hắn cũng ôm nhau khóc mờ mịt như thế cùng với tỷ đệ Giang gia.