欢迎来到Xổ số 88

Xổ số 88

Truyện Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ_kết quả bóng đá tây ban nha

时间:2025-01-10 04:10:48 出处:Nhận Định Bóng Đá阅读(143)

Mục đích Từ Thanh Nhiên tự đưa mình vào đây là để báo thù cho Thẩm Đình Dục.

Editor: Hannie - Check chính tả: Nho

༶•┈┈┈┈୨♡୧┈┈┈┈┈┈┈┈•༶

Tại cuộc họp được phát sóng trực tiếp toàn quốc giữa hai quân đoàn,ệnTôiNổiĐiênỞTiểuThuyếtTươngLaiNgượcThụkết quả bóng đá tây ban nha Từ Thanh Nhiên đã đánh Mục Tử Nguyệt, Tổng Tư lệnh của Kim Dực trước mặt toàn thể người dân Đế quốc.

Không chỉ một đấm.

Khi cậu bước tới đấm vào mặt gã ta, những người xung quanh vì quá sốc nên không kịp phản ứng.

Cậu chống tay lên bàn nhảy qua, đuổi theo tới trước mặt Mục Tử Nguyệt rồi đánh gã tới tấp: "Ông đây nhẫn nhịn anh đã lâu rồi."

Mục Tử Nguyệt ngã xuống, bị cậu túm cổ áo kéo lên rồi lại đấm thêm một quyền vào mặt.

"Đồ Tổng tư lệnh ngu xuẩn gì đó cứ bắt các sĩ quan dưới quyền đi làm những việc ngoài phạm vi công việc của họ."

"Còn lấy việc công làm việc tư."

Người của Kim Dực vội vàng tiến lên ngăn cản, ai ngờ Từ Thanh Nhiên tuy bề ngoài là loại D yếu ớt, nhưng sức mạnh lại lớn đến mức mấy người đó không ngăn lại được.

Tất cả đều bị cậu hất văng và đá bay, yếu như giấy, bay thẳng ra ngoài.

Các binh sĩ Kim Dực canh gác gần đó thấy vậy lập tức rút vũ khí.

Đúng lúc Từ Thanh Nhiên đang ở cạnh Mục Tử Nguyệt, các vệ binh cầm súng từ xa không dám nổ súng bừa bãi, sợ vô tình làm Mục Tử Nguyệt bị thương.

Trong khi các vệ sĩ chiến đấu cận chiến rút đao định tiến lên, bên kia Mục Tử Vũ phản ứng cũng khá nhanh, lập tức gọi vệ binh Ngân Long giơ súng chĩa vào đám người đó, đập bàn quát: "Từ Thanh Nhiên là Thượng tá của Ngân Long bọn ta, nếu các người động vào cậu ta, xem đao của các ngươi nhanh hay xạ thủ của chúng ta bắn chết Tổng tư lệnh các người nhanh hơn!"

Bề ngoài tỏ vẻ che chở, thực ra trong lòng đã chửi Từ Thanh Nhiên mấy chục lần.

Tuy cú đấm của Từ Thanh Nhiên khiến hắn thấy thật sướng, nhưng cậu ta cũng quá không biết phân biệt tình huống! Sao không học cách như lúc đối phó với hắn, chọn thời cơ thích hợp để trùm bao tải Mục Tử Nguyệt?!

Các vệ binh Ngân Long cũng thừa cơ tiến lên ngăn người.

Đội vệ binh hai quân đoàn cứ thế đánh nhau tại hiện trường, các quan văn* cũng chửi bới lẫn nhau, hiện trường một mảnh hỗn loạn.

*quan văn(文官) : tui bị bí từ ngang nên ai biết thay bằng gì thì cmt giúp tui nhé

Khán giả xem trực tiếp đều ngây người.

Phải biết rằng hai quân đoàn dù có thù địch đến mấy, những ông lớn này trước ống kính cũng chỉ chửi nhau hoặc châm chọc. Như Từ Thanh Nhiên kiểu bất chấp sống chết nhất quyết phải lên đánh người thế này vẫn là lần đầu tiên.

Nhưng nghĩ đến việc đó là Từ Thanh Nhiên, bỗng thấy hợp lý.

—— Không thì sao lại được gọi là bé điên chứ?

Dưới hội trường còn có Lăng Nguyệt Ca hiện đang làm việc bên cạnh Mục Tử Nguyệt.

Là một trong những vệ sĩ thân cận, cô ta lại không theo đội vệ binh lên cứu người, chỉ đứng dưới quan sát với vẻ mặt vô cảm.

Có người của Kim Dực phát hiện liền hỏi cô ta.

Cô ta lại nói nhạt nhẽo: "Theo quy định của Đế quốc, loại E không được động thủ với loại D."

"Từ Thượng tá là loại D."

"Nếu tôi đánh cậu ta, tôi sẽ bị đưa về Ác Tháp." Lăng Nguyệt Ca nói một cách lạnh lùng và lý trí, "Cho nên trước khi Tổng tư lệnh đích thân ra lệnh, có hơn ba người chứng kiến, đóng dấu đưa cho tôi giấy bảo đảm, tôi sẽ không động thủ."

"Đây cũng là mệnh lệnh cơ bản mà Ác Tháp năm đó đã đặt ra cho bọn tôi - những người loại E."

Vệ binh Kim Dực: "..."

Tuy lý do này rất hợp lý, nhưng Mục Tử Nguyệt lúc này làm sao có thời gian phân tâm ra vừa ra lệnh vừa đóng dấu chứ?!

Nhưng lời của Lăng Nguyệt Ca đã nhắc nhở mọi người.

Ngoài những người loại E, người thường cũng bị cấm động thủ với loại D. Ở Đế quốc Khải An, bạo lực với loại D được coi là hành vi phạm tội. Đây cũng là lý do những vệ binh tiếp cận Từ Thanh Nhiên chỉ có thể dùng lời cảnh cáo để khuyên can.

Vì vậy, Từ Thanh Nhiên ngạo mạn và mạnh mẽ hoàn toàn không ai có thể ngăn cản.

Mục Tử Nguyệt lại ăn thêm mấy quả đấm.

Hỗn loạn kéo dài một lúc.

Vào lúc này, tại các bộ phận liên quan của các quân đoàn đang theo dõi tình hình cuộc họp hai bên đều ngu người cả. 

Thẩm Đình Dục và Tạ Nam Quân đều ở tổng bộ Kim Dực.

Họ không thuộc về nhóm thân tín được Mục Tử Nguyệt tin tưởng nên lúc đàm phán không đưa họ đi.

Hai người ngồi trong văn phòng cùng im lặng.

Hồi lâu, Tạ Nam Quân mới lên tiếng thì thầm: "Lần này Từ Thanh Nhiên sẽ gặp chuyện lớn rồi nhỉ?"

Anh không nói gì, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chăm chú vào màn hình trực tiếp.

Cuối cùng Từ Thanh Nhiên dừng tay là do Mục Tử Vũ khuyên can.

Đương nhiên, lý do thật sự khiến cậu dừng tay là vì mục đích phát tiết của cậu đã đạt được. Cậu không thể thật sự giết Mục Tử Nguyệt trước mặt nhiều người như vậy được —— Ít nhất hiện tại cậu vẫn chưa thể làm thế.

Hệ thống: "..."

Mục Tử Nguyệt là Đại vương tử của Đế quốc, ký chủ đại đại công khai đánh người ta thì chẳng phải sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc sao?!

Từ Thanh Nhiên không để tâm.

Ngược lại, trước khi đưa ra quyết định này cậu đã nghĩ trước về hậu quả.

Nhưng cậu vẫn muốn làm vậy.

Mục Tử Nguyệt tức đến toàn thân run rẩy.

Năm đó bị Thẩm Đình Dục đánh ở vương cung, gã cũng chưa từng tức giận như vậy.

Hắn chỉ vào cảnh hỗn loạn và tan hoang hiện trường, giận dữ hỏi Từ Thanh Nhiên: "Đây là thái độ đàm phán của Ngân Long đó hả?!"

Từ Thanh Nhiên cũng rất thành khẩn: "Đâu phải."

"Đây là lập trường và thái độ cá nhân của tôi, không liên quan đến Ngân Long cả." Nói xong, cậu còn chỉ chỉ vào chỗ đáng lẽ phải cài huy hiệu trên ngực mình, "Ngài xem, hôm nay tôi thậm chí còn chưa đeo biểu tượng của Ngân Long."

Huy hiệu là tín vật quan trọng nhất của các thành viên quân đội thuộc quân đoàn.

Chỉ cần đeo lên, những gì họ nói và làm ở nơi công cộng đều sẽ đại diện cho quân đoàn. Hành động của Từ Thanh Nhiên này, ở một mức độ nào đó quả thật đã cho cậu lách được một kẽ hở.

"Đàm phán giữa Ngân Long và Kim Dực không liên quan gì đến việc tôi muốn đánh ngài hết."

Từ Thanh Nhiên cười, đáy mắt lại là một mảnh lạnh lẽo: "Tôi đơn thuần chỉ vì thù riêng nên muốn đánh ngài thôi."

"Ngài nghĩ ngài có xứng làm Tổng tư lệnh Kim Dực không?"

Từ Thanh Nhiên nhân cơ hội kể tội hắn: "Bề ngoài một đằng sau lưng một nẻo."

"Nghĩ mà thương cho những người dưới quyền làm việc cho ngài, bị chính Tổng tư lệnh nhà mình phản bội mà không hề hay biết."

Mục Tử Nguyệt tức đến mức không màng người khác khuyên can, trực tiếp lao lên bóp cổ Từ Thanh Nhiên.

Từ Thanh Nhiên hiếm khi không đánh trả, trong mắt nụ cười mang theo một tia khinh miệt.

Cậu cố gắng phát ra âm thanh, khẽ hỏi gã: "Ghen tị đúng không, Mục Tử Nguyệt?"

"Dù sao, hôm nay nếu ngài là loại E thì đã có thể áp chế tuyệt đối với tôi rồi ha."

Mục Tử Nguyệt như bị kích động bởi hai câu ngắn ngủi của cậu, trong mắt lập tức dấy lên một tia sát ý.

Rõ ràng sức lực bóp cổ Từ Thanh Nhiên khiến cậu đau đớn vô cùng, nhưng cậu vẫn nở nụ cười, mặc cho Mục Tử Nguyệt hành hạ cậu trước vô số ống kính đang hướng về phía họ. Còn ánh mắt của Mục Tử Nguyệt thì tràn đầy căm hận và điên cuồng, biểu cảm hung ác và đáng sợ đó, còn đâu vẻ trang nghiêm và khiêm hòa thường thấy trước mặt mọi người?

Cho đến khi một phát súng bắn sượt qua vai Từ Thanh Nhiên, trúng thẳng vào cánh tay của Mục Tử Nguyệt.

Thành công ngăn cản gã ta tiếp tục nổi điên.

Người bắn súng là Quý Hoài Tu nghe tin chạy tới.

Quý Hoài Tu với tư cách là loại E mới của Ngân Long, hôm nay Mục Tử Vũ đàm phán chắc chắn sẽ mang theo tay to hiếm có này để phòng ngừa. Là loại E, không cần nói đến việc không chịu được khi thấy Từ Thanh Nhiên - một loại D bị áp chế là bản tính tự nhiên trong linh hồn họ, thêm nữa đó còn là bạn anh ta quen ở Học viện Quân sự, không thể nào nhìn cậu bị người của Kim Dực giết chết được.

Quý Hoài Tu đạt được mục đích rồi thì thu súng lại, nghiêm chỉnh nói: "Tôi chỉ đang bảo vệ loại D quý giá của Quân bộ Ngân Long chúng tôi."

Hợp lý.

Cuộc đàm phán cứ thế thất bại.

Dù truyền thông đã được nhắc nhở lập tức dừng phát sóng trực tiếp nhưng tình trạng hỗn loạn ban đầu đã bị đa số người dân nhìn thấy.

Không ngoài dự đoán, dư luận lại một lần nữa bùng nổ.

Tiếng thảo luận trên mạng không ngừng.

[...Không biết nói gì.]

[Là người của Ngân Long, tôi cũng cảm thấy rất sốc.]

[Tốt rồi, bé điên luôn có thể làm mới giới hạn nổi điên của cậu ấy.]

[Nhưng người quen với bé điên đều biết, người không chọc cậu thì cậu không chọc người, nhiều người chọc cậu thì cậu chọc nhiều người. Nên tôi rất tò mò, Tổng tư lệnh Kim Dực đã làm gì để chọc giận bé điên của bọn mình...]

[Từ Thanh Nhiên loại người tinh thần không ổn định, trước đó hơi được minh oan một chút thật sự có người coi việc cậu ta làm là nghiêm túc sao?]

[Tôi thấy cậu ta thuần túy bảo vệ mất não thế nhé?]

[Đúng vậy, vừa rồi biểu cảm của Tổng tư lệnh các người đều thấy rồi đấy, còn đâu là vị Tổng tư lệnh quân tử khiêm nhường ổn trọng hiền lành trong miệng các người? Chỉ riêng ánh mắt đó mà nói gã ta từng giết người tôi cũng tin!]

Còn về kẻ đầu sỏ Từ Thanh Nhiên.

Công khai đánh Đại vương tử, coi như vi phạm nghiêm trọng pháp luật Đế quốc, dù Mục Tử Vũ có muốn bảo vệ cậu cũng không thể.

Sau vài giờ thương nghị ở vương cung, cuối cùng quyết định đưa cậu vào Ác Tháp để giáo dục phê bình.

"Lại gặp mặt rồi, Từ Thượng tá."

Ở cửa vào Ác Tháp.

Tháp trưởng như một hiệu trưởng già hai tay chắp sau lưng, nhìn Từ Thanh Nhiên cười híp mắt như tượng Phật Di Lặc.

Trên người Từ Thanh Nhiên vẫn mặc bộ quân phục Thượng tá Ngân Long đẹp đẽ tinh tế của cậu, đáp lại bằng một nụ cười hiền hòa: "Lâu rồi không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?"

Kiêu ngạo lại bình tĩnh vô cùng.

Chỉ nhìn biểu cảm, không thể nhận ra hai tay cậu đang bị còng. Phía sau còn có mấy đội áp giải ầm ĩ, với tư cách là một loại D, hơn nữa là Thượng tá của quân đoàn, bị đưa về Ác Tháp như thế này cũng là người đầu tiên.

Tháp trưởng cười ha ha: "Vẫn như cũ."

"Canh giữ ở nơi tồi tàn này, có gì tốt với không tốt chứ?"

Nhân viên trong Ác Tháp bao gồm cả Tháp trưởng đều đã xem trực tiếp chuyện xảy ra.

Họ không nghĩ rằng sau nhiều năm, Từ Thanh Nhiên - người từng khiến họ phải nhớ tên, lại bị đưa trở về đây theo cách oanh liệt như vậy.

Từ Thanh Nhiên với tư cách là bị cáo công khai tấn công vương tử, có sức đấu ngang một người hạng 3S, đồng thời lại từng có tiền án bị đưa vào Ác Tháp nên lần này vào đây không đơn thuần chỉ là bị đưa đến Tháp 5 bên ngoài để giáo dục tư tưởng.

Dưới sự giám sát của một đám vệ binh cao cấp cậu được Tháp trưởng sắp xếp đưa đến Tháp 2 chuyên giam giữ loại E, bị nhốt cùng một nơi với những kẻ cực đoan.

Tháp 2 có phòng thủ kiên cố nhất toàn Ác Tháp.

Dù tinh thần lực của Từ Thanh Nhiên có mạnh đến mấy, cũng không thể phá ngục thoát ra được, đây là việc năm đó ngay cả Thẩm Đình Dục cũng không làm được.

Từ Thanh Nhiên vẫn là lần đầu tiên vào Tháp số 2.

So với sự nhộn nhịp của mấy tòa tháp bên ngoài, nơi này yên tĩnh hơn nhiều. Mỗi người bị giam giữ, những loại E chưa vượt qua bài kiểm tra tính cách và sự ổn định đều bị ngăn cách riêng biệt, giữa mỗi người cũng cách nhau một đoạn nhỏ.

Cửa an toàn ở đây cũng nhiều hơn mấy lần so với Tháp 3 cậu từng đến.

Toàn bộ đều được làm từ vật liệu đặc biệt đắt đỏ hiếm có nhưng vô cùng kiên cố, có thể thấy họ e ngại sự bộc phát của đám loại E này đến mức nào.

Khi đi qua, Từ Thanh Nhiên cố ý liếc nhìn những thiết bị cảnh báo an toàn đó.

Tất cả đều được điều khiển tự động bằng điện.

Trên hành lang dài không thấy điểm cuối, một đoàn người rầm rập đi qua.

Không biết là động tĩnh quá lớn hay là người bị giam vào là một loại D, những loại E bình thường chẳng hề quan tâm đến người và sự việc bên ngoài nhà giam đều có phản ứng. Tất cả đều bám vào cửa sổ nhỏ bên cạnh cửa, ánh mắt chằm chằm nhìn Từ Thanh Nhiên đang bị giam giữ.

Từ Thanh Nhiên đã từng tiến hành kiểm tra độ tương thích linh hồn với những loại E này.

Họ đều tồn tại một mức độ hứng thú nhất định đối với cậu.

Cuối cùng một đám người dừng trước một căn phòng trống.

Số hiệu trên đó là 29-188.

Tầng 29, phòng số 188.

Tháp trưởng đưa Từ Thanh Nhiên vào.

Bên trong trống trơn, ngoài một cái giường, một bàn một ghế và một phòng nhỏ tắm vệ sinh khép kín, không có gì khác.

Tháp trưởng đưa cậu vào xong, trước khi đi còn thở dài, lắc đầu nói: "Từ Thượng tá cậu có biết thế lực thật sự đứng sau Ác Tháp là Vương hậu và Đại điện hạ không?"

Lời này xem như đang ám chỉ những ngày tới của cậu trong Ác Tháp có thể sẽ không được tốt đẹp cho lắm.

Từ Thanh Nhiên lại không cân nhắc điểm này.

Chỉ sau khi nghe xong, trong lòng nghĩ những điều cậu mơ thấy lại thêm phần chân thật.

Căn phòng trở nên yên tĩnh sau khi mọi người rời đi.

Từ Thanh Nhiên cúi đầu sờ chiếc còng khóa trên cổ tay, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Dường như lại đang lên kế hoạch cho chuyện gì đó điên rồ.

"Tôi phản đối!"

Trong phòng họp hoàng cung, Mục Tử Vũ tức giận đập bàn đứng dậy hét lớn.

"Chẳng qua chỉ đánh anh ta vài cú thôi mà? Sao lại phải định đoạt hình phạt nghiêm trọng như vậy cho Từ Thanh Nhiên chứ?!"

Có lẽ là cảm thấy uy nghiêm bị thách thức, hiếm khi Mục Tử Vũ nóng nảy cứng rắn như vậy, chỉ vào Mục Tử Nguyệt nói: "Anh đường đường là Tổng tư lệnh cấp 3S, bị một người loại D đánh, anh nên tự xét lại mình đi chứ?"

Sắc mặt Mục Tử Nguyệt lại thêm phần u ám, lạnh giọng nói: "Mục Tử Vũ, bây giờ cậu dám nói chuyện với tôi như vậy sao?"

Mục Tử Vũ khựng lại.

Quý phi bên cạnh cậu ta lấy khí thế của bậc trưởng bối đáp thay: "Giọng điệu của nó có sao đâu?"

"Nó với điện hạ đều là người lãnh đạo quân đoàn cả, vốn là thân phận ngang hàng, sao lại không thể phản bác ý kiến của điện hạ chứ?"

Mục Tử Vũ nhớ lại trước đây khi bị Thẩm Đình Dục và Từ Thanh Nhiên liên thủ đánh, Mục Minh Thụy cũng không trị tội hai người họ, ngược lại còn cảnh cáo hắn, liền lớn tiếng nói: "Phụ vương đâu? Người xử sự công bằng, chúng ta hãy để người quyết định việc này nên xử lý thế nào!"

Bên cạnh chủ tọa, người phụ nữ từ đầu cuộc họp đến giờ chưa từng nói một câu cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu ung dung: "A Vũ à, con làm con cũng quá không đạt tiêu chuẩn rồi."

Người đang nói chuyện mặc một chiếc váy dài tay cổ điển, trên váy thêu những hoa văn tinh xảo bằng chỉ vàng bạc. Tóc búi theo kiểu thanh nhã đặc biệt, toàn thân toát ra khí chất sang trọng, ánh mắt sắc bén trấn tĩnh, dù là phụ nữ nhưng lại có khí thế có thể trấn áp cả hội trường.

Bà chính là Hoàng hậu của đế quốc Kian, Tô Nhã.

Chỉ thấy bà khẽ chạm nắp chén trà vài cái, chậm rãi nhấp một ngụm trà, mới ngẩng mắt nói với Mục Tử Vũ: "Con còn chưa biết sao? Thân thể phụ vương con ngày càng suy yếu, bữa tối hôm kia vừa ăn được mấy miếng đã ngất xỉu."

"Đến giờ vẫn chưa tỉnh lại."

Mục Tử Vũ nghe mà kinh ngạc.

Trong lòng nghĩ sao cậu ta lại không biết chuyện này?!

Lại ngoảnh đầu nhìn mẫu thân mình, sắc mặt đối phương quả thực cũng không được tốt.

Sau đó lại nghe Hoàng hậu nói: "Cho nên, mọi việc lớn nhỏ trong đế quốc Kian hiện giờ đều do ta làm chủ."

Sắc mặt Mục Tử Vũ lúc này lập tức trở nên khó coi.

Hoàng hậu là mẫu thân ruột của Mục Tử Nguyệt, việc này có gì khác với việc giao quyền lực vào tay Mục Tử Nguyệt đâu?!

Hoàng hậu trước mặt mọi người lấy tư thế của một quốc mẫu nói: "Con cứ yên tâm, về việc tranh đoạt ngôi vị giữa con và A Nguyệt, ta tất nhiên sẽ không can thiệp, ta sẽ cố gắng duy trì tính công bằng của cuộc cạnh tranh này."

"Nhưng mà." Bà mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt toát ra vẻ cứng rắn không thể chối cãi, "Chuyện xảy ra hôm nay, dù sao người bị hại cũng là A Nguyệt mà."

分享到:

温馨提示:以上内容和图片整理于网络,仅供参考,希望对您有帮助!如有侵权行为请联系删除!

友情链接: