Xổ số 88Xổ số 88

Truyện Cạn Tình_câu lạc bộ bóng đá watford

THÀNH PHONG đang có cuộc thanh trừng nội bộ,ệnCạnTìcâu lạc bộ bóng đá watford Anh bắt buộc phải nhắm mắt đưa chân chấp nhận cái hôn lễ với mục đích thương mại mà anh vốn dĩ bị ép buộc. Ngày cưới ánh mắt anh nhìn tôi khá là lạnh lẽo, chẳng mang nổi một tư vị ấm áp nào. Còn tôi tôi phải đứng chôn chân tại chỗ xót xa khi thấy anh dành ánh mắt yêu thương cho một cô gái khác. THÀNH PHONG… chàng trai năm 8 tuổi tôi đã si mê bất chấp cuối cùng cũng chẳng thuộc về tôi.

Sinh ra đã là người của THÀNH PHONG một công ty chuyên về may mặc lớn nhất cả nước và có tiếng vang đến tận những nước thuộc đông nam á, gánh nặng trên vai Thành Phong không hề nhỏ. Từ lúc bé anh đã được ba mẹ dạy dỗ hết sức nghiêm khắc, và tuyệt nhiên anh cũng chẳng có ai là bạn bè ngoài những quyển sổ sách dày cộm trên bàn học vì ba anh nói muốn là người đứng đầu một tập đoàn lớn thì Thành Phong phải giỏi và phải là người độc lập một mình, ba anh không cho anh tại bất cứ một mối quan hệ nào trước năm 18 tuổi cả vì ông cho rằng nếu Thành Phong giao lưu với những đứa trẻ bên ngoài thì anh sẽ sa đoạ và không còn đáng tin tưởng để ông đặt niềm tin vào Thành Phong. Bởi thế mà nghe bảo từ khi hiểu chuyện cho đến tận năm 10 tuổi Thành Phong chỉ đi đến trường học và về nhà là vào phòng với một đống sách vở và một không gian kín tuyệt nhiên chẳng thể nhìn ngắm ra được cảnh vật bên ngoài.
Nếu so sánh giữa nhà tù và cuộc sống của Thành Phong bây giờ thì có lẽ ở trong tù xem ra còn dễ thở hơn!

Khi ba mẹ mua được nhà và đưa tôi sang ở, tuy chỉ mới 8 tuổi nhưng iQ và trí nhớ của tôi cực cao, cho nên lúc đó nghe được cuộc nói chuyện của hàng xóm về Thành Phong thì dù đã 12 năm trôi qua, từ một chàng trai lớn hơn tôi 4 tuổi cho đến khi bây giờ cả hai đều trưởng thành mọi việc của anh tôi đều ghi nhớ rất rõ.

Anh ưa sạch sẽ, dù trên người anh chỉ một hạt cát dính lấy cũng sẽ làm anh cau mày khó chịu. Anh ít nói và đặc biệt với một người xa lạ thì anh lại càng kiệm lời hơn. Nhưng đối với người anh yêu thương, đặc biệt là ba mẹ anh thì anh luôn dùng tình cảm đặc biệt quan tâm dành cho họ. Có thể nói rằng anh rất có hiếu, ba anh nói một anh sẽ nghe một, nói hai anh sẽ nghe hai dù cho điều đó có vượt qua ngoài khả năng của mình thì Thành Phong vẫn quyết tâm thực hiện cho bằng được để ba mẹ anh vui lòng. Chính vì tính cách trong ấm ngoài lạnh này mà cả một tuổi thơ thật dài tôi chưa từng thấy anh giao du với bạn bè nào cả, và đặc biệt với tôi cũng thế, sau từng ấy thời gian ở gần nhà, ánh mắt anh nhìn về phía tôi cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Thấm thoát ở cạnh nhà nhau cũng khoảng 10 năm, tôi bây giờ đã là một cô thiếu nữ 18 tuổi, còn anh đã bước sang tuổi 22. Hiện nắm giữ chức vụ Giám Đốc của công ty Thành Phong. Tuổi trẻ tài cao, giám đốc trẻ nhất , đẹp trai nhất, lạnh lùng nhất, khí chất nhất mà bao người ngưỡng mộ. Và tôi vẫn cứ thế, vẫn hồn nhiên đơn phương thích anh một cách si mê bất chấp. Dù chưa một lần anh dùng ánh mắt yêu thương nhìn trực tiếp về phía tôi.



Hôm nay tôi lại dậy thật sớm, khẽ cựa mình vì mùi hương nồng nàn của giàn hoa hồng bên ngoài cửa sổ đang phả vào mũi tôi. Hít một hơi thật sâu vào bụng, cảm giác sảng khoái căng tràn tạo ra một năng lượng tích cực khiến cho tôi bật dậy một cách nhanh chóng.

Vào toilet đánh răng rửa mặt, rồi buộc vội đuôi tóc lên cao. Tôi khoác tấm áo choàng bằng lông vũ vào người tôi đi tới, kéo mạnh tấm cửa sổ ra, khoái chí ngắm giàn hoa hồng leo đủ màu sắc mà năm trước ba tôi đã mua giống tận bên Pháp về để tặng sinh nhật tôi. Chỉ mới một năm trôi qua thế mà chúng phát triển thật mạnh mẽ. Có lẽ chúng không muốn phụ lòng người tặng nên sinh sôi nảy nở một cách rất nhiệt tình, những nụ hoa ú nu to tròn đang từ từ mở cánh vì cơn gió thổi qua cũng đủ khiến cho lòng tôi rộn lên vì yêu thích.

-Nhật Hạ! Con dậy chưa?

Đang thả hồn vào những cánh hoa mỏng manh đầy màu sắc thì bất ngờ bên ngoài cửa phòng tôi nghe tiếng mẹ vang lên. Luyến tiếc thu hồi tầm mắt rồi quay bước đi vào, đưa tay vặn chốt, nhìn thấy mẹ đang đứng tôi vội mỉm cười nhẹ với mẹ rồi trả lời

-Con dậy nãy giờ, mẹ gọi con có việc gì không ạ?

Mẹ nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt rồi cất giọng nhỏ nhẹ nói

-Con vào trong trang điểm nhẹ nhàng, chọn một bộ váy đẹp nhưng thật thanh lịch rồi xuống nhà ba mẹ có việc cần trao đổi với con.

Không hiểu mẹ đang có ý gì, nhưng nhìn cách mẹ gọi tôi thấy nghiêm túc khiến cho tôi không dám cãi lại. Trong ngôi nhà này mẹ tôi và ba tôi ai cũng khó, mỗi một lời ba mẹ nói ra đều rất uy quyền, có lẽ vì mẹ vốn là giáo viên về hưu, công tác nhiều năm trên giảng đường, dạy từng thế hệ này đến thế hệ khác, vốn đã quen với tính cách nghiêm túc nên vì thế mà chưa bao giờ mẹ nói chơi với tôi lần nào cả, dần dà mọi lời nói của mẹ hoặc ba tôi đều là mệnh lệnh và chắc chắn tôi không thể chối từ.

-Dạ con hiểu rồi ạ!

-Ừ thế mẹ xuống nhà trước.

Mẹ nhẹ bước xuống lầu. Tôi cũng vội vào trong thay trang phục rồi trang điểm nhẹ nhàng một chút. Cho đến khi thấy mình trong gương trông đã chỉnh chu, quần áo trên người không quá sặc sỡ hoặc hở hang quá mức tôi mới từ từ đi xuống phòng khách.

Đưa mắt nhìn sang bàn trà, ba mẹ tôi ngồi cạnh nhau và ngạc nhiên hơn có cả bác Tú là ba của Phong.
Bác Tú vốn là chủ tịch của công ty may mặc Thành Phong, từ xưa đến giờ mối quan hệ giữa hai nhà khá là thân thiết nhưng vì công việc bận bịu nên rất ít khi tôi thấy ba và bác Tú cùng ngồi chung bàn trà cả. Có chăng họ chỉ hỏi thăm sức khỏe hoặc công việc làm ăn bằng cách gọi thoại cho nhau thôi. Thế mà hôm nay bác Tú lại có mặt ở nhà tôi. Chuyện này tôi thấy hơi lạ, nhất là nét mặt lúc này của bác dường như đang có chuyện khó nói.

赞(4)
未经允许不得转载:>Xổ số 88 » Truyện Cạn Tình_câu lạc bộ bóng đá watford