Truyện Khi Quân Hôn Gặp Gỡ Tình Yêu_kèo bóng đá hôm nay trực tiếp
Hai người bạn nhỏ TrìnhĐóa Đóa và Bàn Đinh không coi ai ra gì đùa bỡn một hồi trong tiệm bánh ngọt.Sau mười phút,ệnKhiQuânHônGặpGỡTìnhYêkèo bóng đá hôm nay trực tiếp cô bé lôi kéo em trai đi dạo một vòng trong trong ngoài ngoài cửahàng bánh ngọt khoảng ba mươi thước vuông của thím mình.
Trở lại bên cạnh TônĐào Phi lần nữa, Trình Đóa Đóa chuyển con ngươi đen lúng liếng, thanh âm mềmnhũn ngọt ngào nói ra, “Thím, bánh kem ở chỗ của thím thật nhiều, bánh kem lầntrước thím làm, tới hôm nay Đóa Đóa vẫn còn mong ước.” Vừa nói mặt con bé càngthêm tràn đầy ánh sáng nháy mắt cũng không nháy mắt thèm thuồng nhìn chằm chằmnhiều loại bánh kem.
Tôn Đào Phi cười chaumày lại, cố nén vui vẻ muốn cười to, cúi đầu nhìn cô gái bé nhỏ vẫn nhìn chằmchằm bánh kem của mình, đứa nhỏ này dùng thành ngữ thật là rất buồn cười. Xemra con của Trình gia, không chỉ có nam thích đồ ngọt, cô bé này cũng không ngoạilệ, gien di truyền quả nhiên cực kỳ lớn.
Nếu bé thích bánh kem củacô làm như thế, người làm thím như Tôn Đào Phi cô đương nhiên rất thích ý đểcho tên bé này tâng bốc cô.
“Đóa Đóa, cháu muốnăn loại gì?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắncủa Trình Đóa Đóa lập tức lộ ra một tươi cười rực rỡ, chuyển tròng mắt đen sángngời chói mắt, nhanh chóng quét mắt một vòng trong nhiều loại bánh kem, dần đưara tay nhỏ bé mập mạp khoa tay múa chân đo đếm chữ, “Thím, cháu không thể ănhai cái sao?”
Nhìn đôi mắt nhỏ khẩn cầuchờ đợi như con chó nhỏ của bé, Tôn Đào Phi khống chế không được, ngứa tay ôm lấykhuôn mặt nhỏ nhắn trơn mịn của bé mà nựng.
Xoa nắn xong, Tôn ĐàoPhi cười híp mắt gật đầu một cái, mắt ngắm nhìn bánh kem không tính là quá lớn,nhìn lại người nho nhỏ trước mắt, không yên lòng giao phó, “Ăn hai cái có thể,nhưng nếu như ăn không hết, đừng miễn cưỡng mình, biết không?”
Trình Đóa Đóa gật đầuliên tục không ngừng, không khách khí chút nào chỉ chỉ phương hướng bánh kem, lớntiếng nói, “Cháu muốn bánh kem pho mát dâu tây và Tiramisu đó.”
“Muốn, muốn!” BànĐinh đứng sát Trình Đóa Đóa, giống như biết chị mình muốn ăn bánh thơm thơm ngọtngọt, cũng không cam chịu rơi ở phía sau hô to lên tiếng, nhắc nhở mẹ đừng quênnó.
Tôn Đào Phi cười nhẹnhàng sờ sờ đầu nhỏ xù lên của Bàn Đinh, chỉ vào hướng ghế sa lon nói, “Các conđến đó ngồi một lát đi.”
Tôn Đào Phi lấy bánh kemra, xoay người liền nhìn thấy hai bé kia đoan đoan chánh chánh ngồi ở trên sôpha, đỏ mắt chờ mong cô đến.
Bánh kem vừa để xuống ởtrên bàn, Trình Đóa Đóa liền không thể chờ đợi múc một muỗng lớn bỏ vào trongmiệng, ô meo ô meo ăn đến mức mặt thỏa mãn say mê.
Bàn Đinh thấy thế, cũnghọc theo tự mình ăn, không để cho Tôn Đào Phi đút, mặc dù cầm nĩa run rẩy nhưngvẫn cứ cầm, tốn thật nhiều công sức đưa bánh kem vào miệng, sau đó nhìn về phíacô cười vui vẻ.
Tôn Đào Phi khích lệ sờsờ đầu nó, lần này nó ra sức ăn, chẳng qua có một nửa đều ăn ở trên mặt, TônĐào Phi chỉ có thể ở một bên không ngừng giúp nó lau đi, Trình Đóa Đóa lại là bịchọc cho cười thật vui.
“Thím, bánh kemthím làm ăn ngon lắm.” Nhai hết bánh kem trong miệng, cái miệng nhỏ nhắn rãnh rỗicủa Trình Đóa Đóa tán dương thím nhỏ của mình hết lòng.
Tôn Đào Phi lau miệngcho Bàn Đinh xong, khẽ mỉm cười với tiểu công chúa miệng ngọt, “Đóa Đóa, cháu tớiđây có nói với mẹ không?”
Trình Đóa Đóa lắc đầu mộtcái, “Ba mẹ cháu đi công tác, tối nay cháu vốn muốn đền nhà thím, bất quá cháuquá nhớ thím, cho nên đến đây luôn.” Nháy mắt to như quả nho đen, cô bé bật thốtlên lời ngon tiếng ngọt.
Tôn Đào Phi bị lời củabé làm rốt cuộc cười to lên tiếng, đứa nhỏ này sao khôi hài như vậy đây? Thậtlà mồm mép hạng nhất.
Thật ra thì Tôn Đào Phikhông biết là, khi cái miệng nhỏ nhắn của người bạn nhỏ Trình Đóa Đóa ngọt nhưmật, đều là bé làm chuyện sai lầm hoặc là có việc cầu người, bé nói xong nhữnglời ngon tiếng ngọt này đều là kỳ vọng có thể lừa dối vượt qua kiểm tra hoặc làđạt tới chút mục đích.
“Vậy Đóa Đóa,cháu có nói cho bà nội không?” Tôn Đào Phi vẫn là ý cười đầy mặt hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn củaTrình Đóa Đóa nhất thời tối xuống, đầu nhỏ cũng thấp xuống, dưới lông mi thậtdài là một cái bóng mờ nhỏ, “Không có, buổi sáng lúc đi học cháu quên mang điệnthoại di động, cho nên...” Trong tiếng nói mềm nhũn của bé tràn đầy áy náy.
Tôn Đào Phi cúi đầu liếcnhìn bé đang rũ đầu xuống, trong nháy mắt liền hiểu dụng ý trong câu nói củabé.
Buồn cười xem xét bé,Tôn Đào Phi ý nghĩa sâu xa nhẹ nói, “Đóa Đóa thím không trách cháu, nhưng lầnsau còn như vậy nhất định phải nói cho người lớn biết trước? Nếu không người lớnsẽ lo lắng.”
“Cháu biết rồi ạ.”Thái độ của Trình Đóa Đóa vô cùng nghe lời gật gật đầu
Trở lại bên cạnh TônĐào Phi lần nữa, Trình Đóa Đóa chuyển con ngươi đen lúng liếng, thanh âm mềmnhũn ngọt ngào nói ra, “Thím, bánh kem ở chỗ của thím thật nhiều, bánh kem lầntrước thím làm, tới hôm nay Đóa Đóa vẫn còn mong ước.” Vừa nói mặt con bé càngthêm tràn đầy ánh sáng nháy mắt cũng không nháy mắt thèm thuồng nhìn chằm chằmnhiều loại bánh kem.
Tôn Đào Phi cười chaumày lại, cố nén vui vẻ muốn cười to, cúi đầu nhìn cô gái bé nhỏ vẫn nhìn chằmchằm bánh kem của mình, đứa nhỏ này dùng thành ngữ thật là rất buồn cười. Xemra con của Trình gia, không chỉ có nam thích đồ ngọt, cô bé này cũng không ngoạilệ, gien di truyền quả nhiên cực kỳ lớn.
Nếu bé thích bánh kem củacô làm như thế, người làm thím như Tôn Đào Phi cô đương nhiên rất thích ý đểcho tên bé này tâng bốc cô.
“Đóa Đóa, cháu muốnăn loại gì?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắncủa Trình Đóa Đóa lập tức lộ ra một tươi cười rực rỡ, chuyển tròng mắt đen sángngời chói mắt, nhanh chóng quét mắt một vòng trong nhiều loại bánh kem, dần đưara tay nhỏ bé mập mạp khoa tay múa chân đo đếm chữ, “Thím, cháu không thể ănhai cái sao?”
Nhìn đôi mắt nhỏ khẩn cầuchờ đợi như con chó nhỏ của bé, Tôn Đào Phi khống chế không được, ngứa tay ôm lấykhuôn mặt nhỏ nhắn trơn mịn của bé mà nựng.
Xoa nắn xong, Tôn ĐàoPhi cười híp mắt gật đầu một cái, mắt ngắm nhìn bánh kem không tính là quá lớn,nhìn lại người nho nhỏ trước mắt, không yên lòng giao phó, “Ăn hai cái có thể,nhưng nếu như ăn không hết, đừng miễn cưỡng mình, biết không?”
Trình Đóa Đóa gật đầuliên tục không ngừng, không khách khí chút nào chỉ chỉ phương hướng bánh kem, lớntiếng nói, “Cháu muốn bánh kem pho mát dâu tây và Tiramisu đó.”
“Muốn, muốn!” BànĐinh đứng sát Trình Đóa Đóa, giống như biết chị mình muốn ăn bánh thơm thơm ngọtngọt, cũng không cam chịu rơi ở phía sau hô to lên tiếng, nhắc nhở mẹ đừng quênnó.
Tôn Đào Phi cười nhẹnhàng sờ sờ đầu nhỏ xù lên của Bàn Đinh, chỉ vào hướng ghế sa lon nói, “Các conđến đó ngồi một lát đi.”
Tôn Đào Phi lấy bánh kemra, xoay người liền nhìn thấy hai bé kia đoan đoan chánh chánh ngồi ở trên sôpha, đỏ mắt chờ mong cô đến.
Bánh kem vừa để xuống ởtrên bàn, Trình Đóa Đóa liền không thể chờ đợi múc một muỗng lớn bỏ vào trongmiệng, ô meo ô meo ăn đến mức mặt thỏa mãn say mê.
Bàn Đinh thấy thế, cũnghọc theo tự mình ăn, không để cho Tôn Đào Phi đút, mặc dù cầm nĩa run rẩy nhưngvẫn cứ cầm, tốn thật nhiều công sức đưa bánh kem vào miệng, sau đó nhìn về phíacô cười vui vẻ.
Tôn Đào Phi khích lệ sờsờ đầu nó, lần này nó ra sức ăn, chẳng qua có một nửa đều ăn ở trên mặt, TônĐào Phi chỉ có thể ở một bên không ngừng giúp nó lau đi, Trình Đóa Đóa lại là bịchọc cho cười thật vui.
“Thím, bánh kemthím làm ăn ngon lắm.” Nhai hết bánh kem trong miệng, cái miệng nhỏ nhắn rãnh rỗicủa Trình Đóa Đóa tán dương thím nhỏ của mình hết lòng.
Tôn Đào Phi lau miệngcho Bàn Đinh xong, khẽ mỉm cười với tiểu công chúa miệng ngọt, “Đóa Đóa, cháu tớiđây có nói với mẹ không?”
Trình Đóa Đóa lắc đầu mộtcái, “Ba mẹ cháu đi công tác, tối nay cháu vốn muốn đền nhà thím, bất quá cháuquá nhớ thím, cho nên đến đây luôn.” Nháy mắt to như quả nho đen, cô bé bật thốtlên lời ngon tiếng ngọt.
Tôn Đào Phi bị lời củabé làm rốt cuộc cười to lên tiếng, đứa nhỏ này sao khôi hài như vậy đây? Thậtlà mồm mép hạng nhất.
Thật ra thì Tôn Đào Phikhông biết là, khi cái miệng nhỏ nhắn của người bạn nhỏ Trình Đóa Đóa ngọt nhưmật, đều là bé làm chuyện sai lầm hoặc là có việc cầu người, bé nói xong nhữnglời ngon tiếng ngọt này đều là kỳ vọng có thể lừa dối vượt qua kiểm tra hoặc làđạt tới chút mục đích.
“Vậy Đóa Đóa,cháu có nói cho bà nội không?” Tôn Đào Phi vẫn là ý cười đầy mặt hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn củaTrình Đóa Đóa nhất thời tối xuống, đầu nhỏ cũng thấp xuống, dưới lông mi thậtdài là một cái bóng mờ nhỏ, “Không có, buổi sáng lúc đi học cháu quên mang điệnthoại di động, cho nên...” Trong tiếng nói mềm nhũn của bé tràn đầy áy náy.
Tôn Đào Phi cúi đầu liếcnhìn bé đang rũ đầu xuống, trong nháy mắt liền hiểu dụng ý trong câu nói củabé.
Buồn cười xem xét bé,Tôn Đào Phi ý nghĩa sâu xa nhẹ nói, “Đóa Đóa thím không trách cháu, nhưng lầnsau còn như vậy nhất định phải nói cho người lớn biết trước? Nếu không người lớnsẽ lo lắng.”
“Cháu biết rồi ạ.”Thái độ của Trình Đóa Đóa vô cùng nghe lời gật gật đầu
本文地址:http://vip.rgbet01.com/html/231d999075.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。