"Này,ệnNhânVậtPhảnDiệnNgọtNgàoChỉMuốnHọnhà cái bóng đá trực tiếp đang nói chuyện với cô đấy? Giả vờ cái gì không biết?"
Tiếng hét bực bội của chàng thiếu niên vẫn chưa nhỏ lại, Ôn Du bỗng cảm thấy có người xô mạnh vào vai mình, loạng choạng một hồi suýt nữa ngã xuống đất.
Sau một thoáng sững sờ, cô bất tri bất giác nhận ra rằng, chính mình lúc này thế nhưng lại là đang đứng – kể từ một vụ tai nạn ô tô cách đây một năm, Ôn Du đã bị mất cả hai chân và cả hai tay đều bị gãy xương nghiêm trọng, chỉ có thể dựa vào xe lăn để di chuyển. Lúc này cảm giác được mặt đất nặng nề dưới chân, cô như đang ở trong một giấc mơ, mọi thứ chỉ toàn hư ảo.
Cô còn chưa kịp thoát ra khỏi sự thay đổi đột ngột này, đầu bỗng đau nhói, tiếp theo là kí ức của một người khác.
Chết lặng mất ba giây, Ôn Du cuối cùng mới tiếp thu được, cô xuyên không rồi.
Theo trí nhớ của nguyên chủ, đây là thế giới của một cuốn tiểu thuyết ngôn tình dở khóc dở cười mà cô vô tình đọc được, kể về một nữ chủ bạch tiểu thuần Hạ Tiểu Hàn bị nam chính bạo chúa để ý nhìn chằm chằm vào, một cái nhìn tận năm năm, theo đuổi một cách sát sao, cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về, một cái kết đẹp khá máu chó.
Nhưng dù bất luận nam nữ chính trước kia có bao nhiêu ngọt ngào thì hôm nay cũng không còn gì liên quan đến cô nữa – sau tất cả, cô gái trùng tên với Ôn Du này mới là nhân vật phản diện lớn nhất trong cuốn sách này.
Đó là một cô nàng khá là kín tiếng trong lớp, tướng mạo tầm thường, thành tích cũng không tốt phải nói đếm ngược từ dưới lên,nhân duyên cũng kém, cũng chỉ có nữ chính trong sáng, tốt bụng như Đức mẹ Maria mới đồng ý làm bạn với cô. Nhưng lòng tốt của nữ chính đã không nhận được sự biết ơn của cô ấy, mà còn làm trầm trọng thêm cảm giác tự ti và ghen tị của nhân vật phản diện và tiếp tục đâm nữ chính trong bí mật. Ở giữa cốt truyện, nguyên chủ được phát hiện là con gái bị bắt cóc, lừa bán nhiều năm trước của ông trùm bất động sản, từ một con chim sẻ bỗng chốc biến thành phượng hoàng thì lại càng trắng trợn nhắm vào nữ chính.
Loại người này, nói cô là sói mắt trắng là nhẹ, đáng bị độc giả phun nước miếng đến chết.
Chính là... giả nha, cô không có muốn trở thành nhân vật phản diện đâu, Ôn Du khóc không ra nước mắt, đây đều là nguyên chủ muốn, cô vô tội a.
Làm một người thanh niên tuân theo khuôn phép bốn cái tốt (四好青年*), cô luôn tôn trọng niềm tin đối xử chân thành với mọi người, chưa bao giờ làm điều gì xấu xa,tàn nhẫn không có tính người ( 傷天害理 *). Sau khi tai nạn xe, phải thôi học, cô cũng coi như không ngừng phấn đấu, cố gắng vươn lên, ai có thể ngờ rằng nửa cuối đời cô lại phải chịu đựng nỗi bất hạnh như thế này.
" Cô ta sẽ không phải bị dạo ngu rồi đi?"
Một tiếng cười nhạo của thiếu niên kéo cô về hiện thực, Ôn Du ổn định lại tinh thần, giả vờ bình tĩnh ngẩng đầu lên. Một vài thiếu niên với biểu tình khác nhau đứng trước mặt cô, tất cả đều không mặc đồng phục cao cao gầy gầy, đa số đều mang theo vẻ khinh thường xem kịch vui, không có ý tốt cười cười.
" Tôi không có." Ôn Du nhẹ giọng mở miệng, giống như đang nói với chính mình mới xuyên qua: " Tôi rất tỉnh táo."
" Vậy cô nói xem, cô làm thế nào bồi thường Sí ca?"
Người thanh niên đang nói chuyện bị vẻ mặt nghiêm túc của cô chọc cười, và giọng điệu chất vấn lại trở nên cà lơ phất phơ (吊兒郎當),khi nghe đến xưng hô " Sí ca" cả người Ôn Du như khựng lại.
Hứa Sĩ, trong truyện là một ác bá toàn trường, độc đoán và lãnh khốc, không chỉ có gương mặt làm người ta nhớ thương đêm ngày, bối cảnh gia đình cũng cực kì thâm hậu, có thể nói trong trường học không ai không biết nhân vật phong vân này.
Trên lý thuyết, người này đối với nữ chính yêu sâu sắc, thâm tình vô cùng, đến nỗi những người khác... Nói như thế này đi, ở trong mắt hắn, trên thế giới này chỉ tồn tại 3 thứ: nữ chính, huynh đệ và bia đỡ đạn. Với một người phụ nữ ở cấp độ của Ôn Du chỉ có thể ngang hàng với một con gián mà thôi.
Vị nhị sư đệ Ôn Du còn chưa nắm bắt được tình huống, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, tình cờ bắt gặp một đôi mắt đen nhánh.
Một đôi mắt âm u ảm đậm, giống như một vũng nước lạnh không sóng, không đáy và lạnh lẽo. Và chủ nhân của nó thực sự có ngoại hình ưa nhìn, khuôn mặt sạch sẽ và mịn như dao, các đường nét rõ ràng và đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng. Nếu không phải ánh mắt thật sự quá mức sắc bén, quả thật có thể xưng được với cảnh đẹp ý vui.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác bông màu đen tuyền, khiến cả người lạnh lẽo, gầy gò mà ngực... Tại sao vẫn còn treo một ít sợi mì gói?
Ôn Du giống như hiểu ra gì đó.
Cô cúi đầu như thể cam chịu, và quả thật, trên tay cô đang cầm một tô mì gói.
..... Cô hiện tại nói cô chỉ là một linh hồn đáng thương vừa xuyên qua liệu có người sẽ tin tưởng sao??
Ngay trong nháy mắt, Ôn Du rốt cuộc cũng nhớ tới đoạn tranh chấp trong cốt truyện, nguyên chủ đang bưng gói mì cùng Hứa Sí đâm vào nhau, bao nhiêu nước mì tự nhiên toàn bộ đều bị đổ lên áo anh ta, nguyên chủ lúc này cực kì chật vật, sợ đến sắp khóc, trùng hợp đúng lúc này nữ chính đi ngang qua giúp nguyên chủ xin lỗi và giải vây.
Đây chính là lần đầu tiên nam nữ chính gặp nhau, Hứa Sí bị thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh của Hà Tiểu Hàn hấp dẫn, cho nên đối với cô ấy sinh ra một ít hứng thú.