发布时间:2025-01-10 23:55:16 来源:Xổ số 88 作者:Nhận Định Bóng Đá
Khưu Thời và đội của anh đều là những kẻ dọn xác không được phép vào nội thành.
***
Gió phần phật cuốn sỏi đá vùi lấp đất trời,ệnChốnĐàoNguyêkeo 88 có thể thấy ánh sáng xung quanh đang biến mất từng chút một.
"Con chạy hết nổi rồi..." Bé gái níu tay mẹ, lảo đảo khuỵu xuống đất thở hồng hộc.
Người phụ nữ mải miết kéo con gái lao đi chợt dừng bước.
Nhìn khắp bốn bề, ngoài bão cát dày đặc trước mắt và từng bụi cỏ úa trên mặt đất thì không còn gì khác để họ nương thân, nhưng cô cũng hiểu rằng trước mối nguy sắp tới, có chốn nương thân hay không cũng vậy.
Thứ giấu mình trong cơn bão cát, lẩn khuất giữa bóng tối sắp trào sang và chưa ai từng trông thấy ấy có thể dễ dàng cắn nuốt những con người bình thường là họ.
Lúc này đây họ chỉ có thể chạy, chạy thẳng về phía trước, như số người đã bán mạng mà chạy, chạy mất tăm hơi trước họ.
Có bóng đen khổng lồ thấp thoáng giữa cát vàng đằng xa, đấy là đích đến của họ, đến đó trước khi bị bóng tối nuốt chửng có lẽ là cơ hội sống sót duy nhất.
Trong cơn vội vã, cô mạnh tay lôi con gái dậy rồi hổn hển thét lên đầy khó khăn: "Sắp đến rồi! Chạy thêm năm trăm bước nữa là đến! Có thấy ngọn núi đen trước mặt không con! Sắp đến rồi! Chúng ta không thể dừng ở đây được..."
Đang nói thì cát bụi đã tràn vào miệng, cô suýt không thở nổi nhưng chẳng màng chỉnh lại khăn bịt mặt, chỉ đưa tay siết chặt mảnh vải quấn quanh đầu con mình rồi lặng lẽ kéo cô bé chạy tiếp.
Con gái cũng im thin thít từ đấy, cô bé loạng choạng được mẹ túm lao đi, thể lực hao hụt khiến em không thốt lên nổi tiếng nào nữa.
Đến ngọn núi đằng trước, ngọn núi màu đen.
"Cứ tưởng hôm nay cũng sóng yên biển lặng chứ." Khưu Thời khẽ nói.
Chừng một bóng người điên cuồng bức tốc xuất hiện ngoài tường phòng hộ vài trăm mét, một tia sét xanh lam từ đằng sau bổ xuống.
Và trong cơn bão cát xa xa hãy còn nhiều ánh lam chớp nháy hơn, cứ như đang đuổi theo và dần dà áp sát những người đang tháo chạy.
Khưu Thời quan sát qua ống nhòm.
"Sắp đến rồi." Triệu Lữ đứng cạnh híp mắt nhìn về cùng một hướng, kéo khăn quàng cổ rồi vận động cánh tay, lòng hơi bất an.
Tuy bây giờ hắn không có trang bị hỗ trợ, chỉ lờ mờ trông thấy đám sét bao trùm một vùng thật rộng trong cơn bão, nhưng kinh nghiệm lâu năm vẫn giúp hắn phán đoán được tình hình bên ấy ra sao, ở đấy chắc chắn có người, không thì Khưu Thời đã chẳng buồn quan sát mãi.
Bão cát cứ dăm ba hôm sẽ xuất hiện một lần chứ không hề hiếm gặp, mọi người đã quen rồi. Nên thứ khiến Triệu Lữ lo lắng chính là đám sét với biệt danh "Rừng Rậm" xuất hiện dày đặc mấy năm nay, và một vài thứ có thể đến cùng nó.
Không xác định được "Rừng Rậm" xuất hiện từ lúc nào, quy luật duy nhất của nó là di chuyển từ Nam sang Bắc, người thường không trang bị bảo hộ có đụng độ nó hay không phải xem may rủi, nhưng đụng độ rồi thì may rủi gì cũng thế thôi.
Vì đều chết cả.
Người chạy đầu vấp ngã rồi vội vã lồm cồm bò dậy, có thể thấy đã kiệt sức và chỉ đang chống đỡ bằng tinh thần.
Tầm mấy giây sau, sau lưng anh ta xuất hiện thêm vài bóng người.
Sĩ số lần này thế mà cũng khá.
"Anh nghĩ họ đến kịp không?" Triệu Lữ sấn lại hỏi nhỏ, "Cược bằng nhiệm vụ dọn xác hôm nay."
Khưu Thời dời ống nhòm, cúi đầu túm chéo áo Triệu Lữ lau bụi bám tròng kính rồi lại kê ống nhòm trước mắt, chốc sau mới đáp một câu: "Chết hết."
"Được." Triệu Lữ gật đầu, híp mắt tiếp tục nhìn về hướng ấy.
Dù Khưu Thời trước giờ chưa từng thắng thì trò cá cược của cả hai vẫn cứ tiếp diễn như thế, đơn điệu và vô vị.
Nếu nhóm người này không kịp vào đường hầm phòng hộ trước khi bị "Rừng Rậm" nhấn chìm thì sẽ chết cả.
Nhưng đường hầm không nằm dưới chân núi.
Vì mục đích phòng ngự, lối vào đường hầm được xây ở vách núi cách nơi này gần trăm mét, họ đến đây rồi vẫn phải dốc sức trèo lên đống đá lởm chởm ấy...
Triệu Lữ liếc nhìn đồng hồ bấm giờ trong tay, sắp hết giờ mở cửa hầm hằng ngày rồi, dẫu không chạm trán "Rừng Rậm" và không chết, nhóm người này cũng chưa chắc sẽ vào được thành phố hôm nay.
Nhưng vào được thành phố thì đã sao?
"Có cả trẻ con kìa." Khưu Thời trông thấy hai mẹ con lảo đảo chạy giữa đám sét.
"Đâu? Chắc chứ?" Triệu Lữ hỏi vội, suýt soát nửa năm không có trẻ con trong số nạn dân vào thành phố rồi.
Khưu Thời vứt ống nhòm cho hắn, kéo kính chắn gió trên đầu xuống rồi xoay lưng rời công sự.
"Đi đâu đấy!" Triệu Lữ quát, vừa ngoảnh nhìn Khưu Thời vừa cầm ống nhòm liếc nhanh, quả nhiên trông thấy một cặp mẹ con.
Khưu Thời không trả lời, Triệu Lữ đuổi theo ra khỏi công sự, chỉ nghe tiếng động cơ chứ chẳng thấy người đâu, hắn dằn giọng gầm lên: "Anh Thời! Ngày thường thì thôi không nói, hôm nay người của tổng công ty vẫn còn dưới kia!"
"Sợ cái đếch ấy!" Bên cạnh có người ồm ồm nạt một câu.
Triệu Lữ xoay sang nhìn, một chiếc mô tô bốn bánh từ tảng đá phía sau công sự phóng ra khỏi tường phòng hộ, đáp xuống con dốc bên ngoài.
Khoé mắt hắn chỉ bắt kịp vạt khăn lam tả tơi kém mỗi một tấc nhưng chưa từng vướng vào bánh xe đặc trưng của Khưu Thời lê thê sau cổ anh.
"Sợ cái đếch chứ gì?" Triệu Lữ trỏ hướng Khưu Thời rồi ngó người vừa lên tiếng bên cạnh, "Vậy chú đi theo anh ấy đi."
"Trình em không dám ngông cỡ đấy." Hồ Tiểu Lĩnh vẫn thành thật đáp bằng giọng ồm ồm.
Tiếng động cơ được gió đưa đi rất xa, tất cả mọi người ra ngoài rồi trèo lên nóc công sự, có người rọi đèn pha trong tay xuống con đường trước mặt Khưu Thời.
Cũng chỉ chưa đến một phút, Khưu Thời đã cưỡi mô tô đến lưng chừng gò dốc.
"Chuyện gì vậy!" Tiểu đội trưởng công ty phái sang - người duy nhất dưới tầng chót không trèo lên nóc công sự - cầm ống nhòm la lên, "Ai ra ngoài thế kia?"
Không lời đáp lại, tất cả đều chăm chú dõi theo Khưu Thời, ánh đèn pha từ đầu vẫn ăn ý soi tỏ phần đường trước mặt anh cho đến khi chỗ đá núi loé ánh phản quang, Khưu Thời dừng lại rồi.
"Khưu Thời!" Tiểu đội trưởng xé giọng gằn lên qua bộ đàm, "Khưu Thời! Trả lời ngay! Giải thích hành vi hiện tại của anh cho tôi!"
"Anh ấy không mang theo đâu." Triệu Lữ móc bộ đàm gài eo ra và đáp.
"Sao lại không mang!" Tiểu đội trưởng hỏi.
"Khùng." Triệu Lữ nói.
"Gì? Anh là ai?" Tiểu đội trưởng cực kì bất ngờ, thậm chí quên cả việc quan sát Khưu Thời. Cậu ta ngoái lại nhìn quanh toan tìm người cầm bộ đàm, "Anh mắng ai?"
"Mắng Khưu Thời," Triệu Lữ nói, "anh ta khùng."
Mấy người đứng cạnh tiểu đội trưởng phá ra cười.
Vạt sáng đột ngột bùng lên dưới tảng đá ngoài con dốc dập mất lửa giận của tiểu đội trưởng, cậu ta ngoảnh nhìn xuống rồi lại nổi cơn thịnh nộ: "Anh ta định làm gì!"
"Nhìn thấy chưa con!" Người phụ nữ trỏ quầng sáng và vài kí tự lẫn trong nó ẩn hiện giữa màn sương đen, tuy không biết nghĩa nhưng cô vẫn kích động run cả tay, "Đấy không phải là sét! Đấy là tín hiệu họ dành cho chúng ta!"
Happy.
"Thấy rồi ạ." Bé gái tức thì tăng tốc.
"Gần hơn cổng chính người ta bảo!" Người phụ nữ khẳng định chắc nịch, "Gần hơn cổng chính, chúng ta đến kịp! Đến nơi phát tín hiệu sẽ có người giúp chúng ta! Có người phát tín hiệu cho chúng ta! Đấy là nơi an toàn!"
"Vâng." Bé gái gật đầu.
Vài kí tự đơn giản thoắt cái đã thổi bùng lên chỗ năng lượng cuối cùng trong cơ thể những người đang vật vã chiến đấu bấy giờ.
Do đã nhận được phản hồi rõ ràng, phần sức lực cạn kiệt của hai mẹ con thoạt như đã lại đầy tràn, đích đến trông có vẻ gần hơn tưởng tượng kia là hi vọng của họ.
"Rốt cuộc anh ta đang làm gì?" Tiểu đội trưởng lầm bầm, ống nhòm xoay đến xoay lui giữa nhóm người muốn vào thành và Khưu Thời, "Anh ta lấy đâu ra thứ kia?"
Bên vai Khưu Thời lửng lơ một quả cầu nhỏ, ấy là rô-bốt quản gia tuỳ thân. Hình dạng có thể tuỳ chỉnh, bởi phần lớn mọi người sẽ chọn kiểu động vật nhỏ nên món đồ này cũng được dân nội thành gọi là thú cưng, thú cưng có thể cung cấp một vài tính năng đơn giản như gọi video, chụp ảnh, quét ID... cho người dùng.
Đương nhiên cũng có thể tạo vài kí tự vô nghĩa bằng tia la-de trên nền bão cát đen kịt đã đang vồ đến.
Món đồ này không hiếm, nhưng theo những gì tiểu đội trưởng biết thì nó không thể nào xuất hiện ở chỗ Khưu Thời được.
Khưu Thời và đội của anh đều là những kẻ dọn xác không được phép vào nội thành.
Lại thêm một điều khả nghi cần ghi chép và báo cáo lại.
Ống nhòm của tiểu đội trưởng lia đến lưng chừng dốc, Khưu Thời ngồi im như tượng trên mô tô.
Xoay ra xa, nhóm người nọ không ngừng ngã xuống giữa tia sét ngày càng dày đặc.
Lia đến lưng chừng dốc, Khưu Thời và quả cầu thú cưng của anh vẫn im như tượng.
Xoay ra xa, hai mẹ con kia bị một luồng sét giáng phải trong lúc bứt tốc, tức thì ngã xuống bất động.
Cùng lúc đấy, "Happy" trên màn sương đen cũng biến mất.
Tiểu đội trưởng lia vội đến lưng chừng dốc... Tiếng động cơ vang lên.