Đây là quán trà nhỏ ở ngoại ô ngoài thành,ệnĐamMỹDiễmCốsoi kèo trận fulham lão bản là một lão hán bị thọt một chân, thoạt nhìn rất bình thường.
Mùa hè mặt trời chói chang, lão bản bình thường nhưng khách nhân tựa hồ không bình thường.
Đương nhiên không phải tất cả đều như vậy.
Quán trà là mảnh lều dựng dưới cây đa lớn, bày ra năm cái bàn. Trong đó có hai bàn lão hán thọt chân rất quen thuộc, đều là nông phu đốn củi thường xuyên đi ngang qua nơi này nghỉ chân, chỉ là dân chúng tóc húi cua.
Mà ba bàn khác, ở sát bên cửa ra vào là hai gã đại hán, mặc quần áo ngắn thắt lưng mang đao, bước chân hữu lực. Vừa nhìn đã biết là người hành tẩu giang hồ, bọn họ nhìn chằm chằm phía đối diện tựa như nơi đó có một đống vàng vậy.
Chỗ kia đương nhiên không c ó đống vàng nào, mà đối mặt với bàn của hai gã là một mỹ nhân đang ngồi.
Đó là một nữ tử rất đẹp, rất yêu mị.
Lão hán thọt chân cả đời không cưới vợ, hắn thề, đây là mỹ nhân đẹp nhất hắn từng gặp qua.
Nữ nhân này có thể khơi mào dục vọng của bất kì nam nhân bình thường nào, nàng thoạt nhìn hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, không còn trẻ nhưng tuyệt đối không già. Ngược lại bởi vì vậy nhiều thêm phong thái thành thục, càng mê hoặc lòng người.
Giống như cây mật đào chín mọng, chỉ cần nhìn sẽ biết có bao nhiêu ngọt ngào.
Lão hán không dám nhìn nhiều, dù đó là lần đầu tiên có thể ngắm mỹ nữ xinh đẹp ở gần như thế.
Mỹ nhân tuy rằng đang cười nhưng bên hông nàng đeo một thanh dao găm sắc bén lấp lánh. Không vỏ.
Dao găm treo trên vòng eo mảnh khảnh, nàng thỉnh thoảng dùng ngón tay gảy trên lưỡi đao, nhẹ nhàng ôn nhu, tưởng như đó là tình nhân của nàng.
Cuối cùng là cái bàn ở trong góc, có hai nam nhân đang ngồi.
Rất trẻ tuổi, rất xuất sắc, rất anh tuấn.
Một người mặc y phục xanh lam, vẻ mặt lạnh lùng ít nói ít cười, đường cong lạnh lẽo rắn chắc, môi mỏng mím chặt.
Còn người kia mặc nguyệt bạch y sam, khác với bạn cùng bàn với mình, khóe miệng hắn lúc nào cũng nhếch lên, ánh mắt loan loan, dường như vô cùng thích cười.
Hai người khí chất rõ ràng bất đồng.
Điểm giống nhau duy nhất của bọn họ e rằng chính là đều vô cùng đẹp trai đi.
Mà hai nam nhân trẻ tuổi này từ lúc tiến vào đến giờ, trừ bỏ gọi trà thì cũng chỉ nhỏ giọng nói chuyện với nhau vài câu, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, giống như đang đợi người.
Có lẽ do bọn họ quá tuấn mỹ, làm cho mỹ nhân xinh đẹp nhịn không được luôn nhìn về phía này.
Không ai nói chuyện.
Ba bàn này không ai nói lời nào, người ở hai bàn khác cũng không dám nói. Trong phút chốc chỉ nghe thấy tiếng cây cối côn trùng kêu bên ngoài, thỉnh thoảng vang lên tiếng trà ngâm vào nước.
Cuối cùng, một trong hai đại hán có chút không kiên nhẫn, chỉ vào mỹ nữ nói: “Ê ăn trộm, ngươi còn tính làm bộ đến bao giờ?”
Ăn trộm?
Lão hán thọt chân hoảng sợ, mỹ nhân này lại là một kẻ trộm?
Nữ nhân trừng mắt nhìn bọn họ, liếc một cái, nói: “Gấp cái gì mà gấp, ta còn chưa uống trà xong đó. Hơn nữa các ngươi đánh có lại ta đâu, ồn ào cái gì?”
Lời của nàng khiến mặt hai đại hán đỏ lên, gân cổ nói: “Cho dù đánh không lại cũng phải đánh, chẳng lẽ mặc cho tên trộm như ngươi lấy đồ của nhà ta sao?”
Nữ nhân khinh thường nói: “Cái kia chỉ là thứ đồ bỏ, ngươi cho là ta thèm chắc?”
Hai đại hán tức muốn lồng phổi, định chửi bới thì màn cửa bị xốc lên, người đi vào là một thiếu niên trẻ tuổi.
Người này bộ dáng vừa qua hai mươi, thân hình thon gầy nhưng không có vẻ ốm yếu. Diện mạo cũng không tính quá xuất sắc, nhất là ở đây đang có hai nam nhân nổi bật như thế. Nhưng làn da rất trắng, mắt một mí, tròng mắt thật đen thật lớn, lộ ra chút khờ dại.
Hắn nhìn xung quanh một chút, hỏi nữ nhân: “Vị đại thẩm này, nơi đây là phụ cận Đồng thành sao?”
Nữ nhân bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, nghiến răng nói: “Ngươi gọi ta là gì?”
Thiếu niên thấy sắc mặt nàng không tốt, vội đánh giá nàng vài lần, do dự nói: “Xin lỗi, vị này… Đại tỷ.”
Những người xung quanh đều cảm thấy buồn cười, xem bộ dáng thiếu niên biết cách xưng hô của mình có vấn đề, đắc tội với mỹ nữ nhưng không biết kêu sao cho dễ nghe một chút. Đại thẩm rồi đại tỷ, cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Nữ nhân vỗ bàn, bụi nhỏ chấn động rơi xuống, mắng: “Mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn, bổn cô nương giống đại tỷ ngươi sao?”
Nàng thoạt nhìn so với thiếu niên chỉ lớn hơn một hai tuổi, đó là lý do thiếu niên hẳn không nên gọi nàng “Đại tỷ”.
Nhưng thiếu niên mở to hai mắt càng mờ mịt, con ngươi hắn thật trong suốt, bộ dáng vô cùng hồn nhiên, nói: “Vị này… Không chịu thừa nhận mình là đại tỷ đại thẩm, ta thấy ngươi rõ ràng ba mươi lăm ba mươi sáu, sao không cho người ta kêu đại tỷ?” Càng nói về sau, giọng điệu thiếu niên còn mang theo vài phần tủi thân oan ức.
Nữ nhân kinh ngạc trợn mắt, khuôn mặt ửng đỏ trái phải nhìn mọi người, hoảng hốt giận dữ rút đoản đao bên hông, quát:
“Con nít miệng còn hôi sữa cũng dám nói xằng bậy, bà cô đây sẽ dạy dỗ ngươi một trận.”
Chuôi dao bên hông nàng sáng loáng vô cùng đáng sợ, cô gái nắm lấy cán phía sau dao găm, mũi nhọn sắc lạnh lập tức bay vút lên, giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ.