Truyện Còn Chứng Kì Thị Đồng Tính Thì Sao?_tỷ số sagan tosu
作者:Thể thao 来源:Cúp C1 浏览: 【大中小】 发布时间:2025-01-11 05:48:01 评论数:
KTV Vĩnh Dạ,ệnCònChứngKìThịĐồngTínhThìtỷ số sagan tosu trước bồn rửa tay.
Ôn Nặc vốc một ít nước lạnh vỗ lên mặt, hạ nhiệt độ nóng ran trên má xuống đôi chút, sau đó dùng ngón tay thon dài hất ngược mái tóc đen lưa thưa đang phủ trên trán, làm ướt rồi vuốt gọn ra sau, để lộ vầng trán trắng nõn.
Điều hòa trong KTV được bật khá mạnh, nhưng mùi rượu và khói thuốc vẫn khiến cậu cảm thấy nóng bừng.
Cậu khẽ cau mày, nếu không phải hôm nay là sinh nhật của vị học trưởng có quan hệ khá tốt thì cậu chắc chắn sẽ không đến nơi ồn ào, khói mù mịt này.
Ôn Nặc thở dài, xác nhận bản thân trong gương đã chỉnh tề gọn gàng, mới quay lại phòng hát, hít một hơi thật sâu rồi dùng sức đẩy cửa bước vào. Cánh cửa dày vừa mở ra, tiếng nhạc ồn ào cùng mùi t.h.u.ố.c lá lập tức ập đến.
Những người đang hăng say ca hát đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa –
Ánh sáng từ quả cầu disco hắt lên làn da trắng nõn của chàng trai, hàng mi dài khẽ rung, tạo thành hai vệt bóng trăng khuyết dưới đôi mắt trong veo. Mái tóc của Ôn Nặc đã được vuốt gọn, so với vẻ ngoài tinh tế, ôn nhu thường ngày thì lại toát lên một chút quyến rũ khó tả.
Mọi người đều im lặng trong giây lát, ánh mắt thoáng qua vẻ kinh diễm, sau đó lại càng thêm phấn khích.
"Ôn thiếu, cậu chạy đi đâu đấy? Khó khăn lắm mới rủ được cậu đi chơi một lần, không được chuồn êm đâu đấy!"
Câu nói định dùng để tạm biệt của Ôn Nặc lập tức bị nuốt ngược vào trong, cậu cười gượng gạo.
Có người sốt ruột, liếc nhìn điện thoại, mắng: "Mẹ kiếp, mới ăn cơm xong, trời còn chưa tối hẳn mà, về sớm thế à? Đều là sinh viên đại học rồi, có phải trẻ con đâu, cũng phải biết hưởng thụ cuộc sống về đêm chứ?!"
Ôn Nặc vốc một ít nước lạnh vỗ lên mặt, hạ nhiệt độ nóng ran trên má xuống đôi chút, sau đó dùng ngón tay thon dài hất ngược mái tóc đen lưa thưa đang phủ trên trán, làm ướt rồi vuốt gọn ra sau, để lộ vầng trán trắng nõn.
Điều hòa trong KTV được bật khá mạnh, nhưng mùi rượu và khói thuốc vẫn khiến cậu cảm thấy nóng bừng.
Cậu khẽ cau mày, nếu không phải hôm nay là sinh nhật của vị học trưởng có quan hệ khá tốt thì cậu chắc chắn sẽ không đến nơi ồn ào, khói mù mịt này.
Ôn Nặc thở dài, xác nhận bản thân trong gương đã chỉnh tề gọn gàng, mới quay lại phòng hát, hít một hơi thật sâu rồi dùng sức đẩy cửa bước vào. Cánh cửa dày vừa mở ra, tiếng nhạc ồn ào cùng mùi t.h.u.ố.c lá lập tức ập đến.
Những người đang hăng say ca hát đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa –
Ánh sáng từ quả cầu disco hắt lên làn da trắng nõn của chàng trai, hàng mi dài khẽ rung, tạo thành hai vệt bóng trăng khuyết dưới đôi mắt trong veo. Mái tóc của Ôn Nặc đã được vuốt gọn, so với vẻ ngoài tinh tế, ôn nhu thường ngày thì lại toát lên một chút quyến rũ khó tả.
Mọi người đều im lặng trong giây lát, ánh mắt thoáng qua vẻ kinh diễm, sau đó lại càng thêm phấn khích.
"Ôn thiếu, cậu chạy đi đâu đấy? Khó khăn lắm mới rủ được cậu đi chơi một lần, không được chuồn êm đâu đấy!"
Câu nói định dùng để tạm biệt của Ôn Nặc lập tức bị nuốt ngược vào trong, cậu cười gượng gạo.
Có người sốt ruột, liếc nhìn điện thoại, mắng: "Mẹ kiếp, mới ăn cơm xong, trời còn chưa tối hẳn mà, về sớm thế à? Đều là sinh viên đại học rồi, có phải trẻ con đâu, cũng phải biết hưởng thụ cuộc sống về đêm chứ?!"