Mưa rả rích suốt mấy ngày mấy đêm trắng trời trắng đất,ệnTìnhMỏngTựaSươngĐauThươngTựaKhókết quả hy lạp một cô gái dáng người thanh mảnh đứng ở cửa sổ của phòng bệnh đặc biệt, cả căn phòng mang gam màu trắng đơn điệu và buồn tẻ, trên người cô gái kia thì đều đầy rẫy vết thương, đôi mắt của cô được quấn bởi một lớp băng trắng, gương mặt cô có những vết sẹo khiến người khác giật mình sợ hãi, bây giờ người quen mà gặp chắc cũng không nhận ra cô là Kiều Uyển Vũ của ngày nào đâu.
Có tiếng tin nhắn, cô y tá tên Tiểu Nhu liền cầm đọc cho Kiều Uyển Vũ nghe: “Kiều tiểu thư lại có tin nhắn từ bạn cô nè người đó nhắn [Uyển Vũ, cậu gặp mình một lát có được không, một lần thôi cũng được], cô có muốn nhắn lại điều gì không tôi giúp cô”.
Cô y tá kia nhíu mày hỏi: “Kiều tiểu thư cô đừng trách tôi nhiều chuyện nha, trong khoảng thời gian 3 tháng cô hôn mê hình như ngày nào người bạn đó cũng nhắn tin nói muốn gặp cô hết tôi cảm thấy người bạn này thật sự rất quan tâm đến cô, tại sao cô lại không chịu gặp người đó vậy?”.
Kiều Uyển Vũ khẽ nâng khóe môi lên cười khổ: “Cô nói xem với bộ dạng đáng sợ của tôi hiện tại làm sao dám gặp ai được chứ…mọi người giấu tôi nhưng tôi biết mình đáng sợ cỡ nào mà”.
Cô y tá kia liền nắm lấy bàn tay của Kiều Uyển Vũ an ủi cô: “Kiều tiểu thư cô đừng bi quan như vậy mà, Tề thiếu đã cho người liên hệ với bác sĩ thẩm mỹ giỏi nhất rồi dung mạo của cô nhất định phục hồi lại như lúc ban đầu, Tề thiếu cũng đang tìm người hiến giác mạc cho cô trong thời gian sớm nhất, cô sẽ lại được nhìn thấy ánh mặt trời và mọi thứ trên thế giới này”.
Kiều Uyển Vũ nghe như vậy nhưng cũng không dám trông chờ gì vào người khác nữa, nếu số phận đã bắt cô như thế thì cô sẽ chấp nhận thôi cũng chẳng biết từ bao giờ một Kiều Uyển Vũ mạnh mẽ, kiên cường đã biến mất chỉ còn lại một cô gái yếu đuối, mong manh và dễ vỡ. Lúc trước còn vì người quan trọng nhất trong cuộc đời mà cố gắng không dám ngã xuống bây giờ thì không cần phải sợ nữa, dẫu cô có ngã xuống e rằng cũng chẳng ai để tâm đến đâu.
Thế giới này rộng lớn nhiều người như vậy dù bạn có biến mất người ta cũng chẳng hay biết, bầu trời sẽ không vì bạn buồn mà mất đi màu xanh của nó, lòng người cũng không vì bạn tốt đẹp mà luôn ấm áp đâu.
Trời hôm nay lại đổ mưa, là một trận mưa thật to nghe đâu dự báo thời tiết là bão đang đổ bộ vào khu vực biển Đông, thành phố Vịnh Xuyên* là một thành phố giáp biển nên cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.