Kỳ nghỉ đông lớp 12 là kỳ nghỉ cấp ba cuối cùng của Vạn Thu.
Vạn Thu vẫn giữ thói quen dậy sớm theo giờ giấc của trường.
Kéo rèm cửa ra,ệnBéNgốcCũngĐượcNhàGiàuNuôngChiềkeo thom hom nay bên ngoài là một màu trắng xóa.
Tuyết lại rơi.
Năm nay dường như tuyết rơi đặc biệt nhiều.
Nếu như tuyết là điềm báo của một năm mùa màng bội thu, thì Vạn Thu cũng hy vọng kỳ thi đại học của mình sẽ thuận buồm xuôi gió.
Đứng bên khung cửa sổ, Vạn Thu ngắm nhìn những bông tuyết lác đác bên ngoài, âm thầm cầu nguyện.
Sau đó cậu cùng gia đình ăn sáng, tiễn bọn họ rời nhà đi làm.
Có những lúc Vạn Thu cảm thấy người lớn trong nhà thật sự rất bận rộn, dường như không có một ngày nào được nghỉ ngơi.
Cậu cũng mong sau khi tốt nghiệp cấp ba có thể như Ức Quy, trở thành thực tập sinh tại công ty để giúp đỡ gia đình.
“Hôm nay anh không đi làm sao?” Vạn Thu ngẩng lên hỏi.
Vì là kỳ nghỉ đông nên từ thứ hai đến thứ sáu, Sở Ức Quy đều đến công ty làm việc, chỉ cuối tuần mới dành cả ngày để hướng dẫn Vạn Thu học bài. Thỉnh thoảng Vương Duyệt cũng đến học cùng cậu vào cuối tuần.
Nhưng hôm nay là thứ ba.
“Hôm nay không đi.” Sở Ức Quy đáp.
“Vậy gọi cả Vương Duyệt đến học cùng nhé?” Vạn Thu đề nghị.
“Không cần.”
Chương trình lớp 12 đã học xong toàn bộ, bây giờ mỗi ngày chỉ là làm các dạng bài tập luyện tập để bổ sung những chỗ còn thiếu sót.
Điều Vạn Thu cần nhất lúc này chính là tăng tốc độ làm bài. Sở Ức Quy thường bấm giờ, yêu cầu cậu hoàn thành bài trong thời gian quy định và ít nhất phải kiểm tra bài được một lượt.
Vạn Thu rất chăm chỉ.
Cậu nhìn bài kiểm tra vừa được chấm xong, thấy điểm số mới thoáng thả lỏng.
Thành tích hiện tại của cậu có phần không ổn định, mặc dù giáo viên chủ nhiệm nói nếu giữ vững phong độ thì có thể thi đỗ trường đại học mà Sở Ức Quy đang học, nhưng điều kiện tiên quyết là phải “ổn định”.
Sau khi giải thích và sửa lại tất cả các lỗi sai trong bài, Sở Ức Quy vỗ nhẹ lên lưng Vạn Thu.
Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn lên cổ cậu.
“Đừng quá áp lực, hiện tại em làm rất tốt rồi.”
Vạn Thu khẽ gật đầu.
Cậu ngẩng đầu, cũng hôn nhẹ lên má hắn: “Tiếp theo làm bài nào?”
“Không làm nữa.” Sở Ức Quy nắm lấy tay Vạn Thu, nhẹ nhàng rút chiếc bút bi trong tay cậu, đậy nắp lại rồi cất gọn.
“Nhưng buổi chiều còn nhiều thời gian, không làm thêm bài sao?”
Sở Ức Quy không giải thích gì, kéo Vạn Thu đến phòng thay đồ trong phòng ngủ, hắn liếc nhìn một lượt rồi chọn cho cậu một bộ quần áo.
Nhìn bộ đồ, Vạn Thu chậm rãi nhận ra mình đã dần hiểu một chút về thời trang.
“Anh cũng từng học phối đồ sao?” Cậu tò mò hỏi.
“Thỉnh thoảng dì Dương nhờ anh vài việc nhỏ.” Sở Ức Quy đáp.
“Anh còn giúp mẹ làm việc nữa sao?” Vạn Thu ngạc nhiên, trước đây cậu chưa từng nghe đến chuyện này.
“Anh cần phải học tất cả những gì sau này anh sẽ phải tiếp xúc.” Sở Ức Quy khẽ cúi đầu, ánh mắt lướt qua người Vạn Thu khi cậu đang vô tư thay đồ ngay trước mặt hắn.
Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy dường như lúc nào cũng học hỏi, hắn chính là tấm gương mà cậu luôn ngưỡng mộ.
Cậu nhận ra ánh mắt của Sở Ức Quy dừng lại trên bụng mình.
Cúi xuống nhìn, Vạn Thu khẽ chạm vào phần bụng.
“Dù mỗi ngày đều tập luyện, nhưng vẫn có chút mỡ.” Cậu dùng ngón tay véo lấy lớp da mềm ở bụng, nhấc lên một chút thịt mềm mại.
Sở Ức Quy duỗi tay ra, chạm vào phần thịt mềm mà Vạn Thu vừa véo lên.
Cảm giác thật bất đắc dĩ, bởi vì đầu bếp trong nhà ngày nào cũng chế biến các món ăn phong phú để bồi bổ cậu.
Sở Ức Quy bật cười, “Rất đáng yêu.”
Vạn Thu rất ít khi thấy Sở Ức Quy cười như vậy, cậu có chút rung động.
Cậu nắm lấy hai bên eo, véo phần bụng tạo thành hình trái tim: “Gửi cho anh một trái tim tình yêu làm bằng thịt.”
Sở Ức Quy nghiêng đầu, tránh ánh mắt Vạn Thu.
Rõ ràng hắn cười vô cùng mãn nguyện.
Vạn Thu thích nhìn thấy Sở Ức Quy cười.
Cậu nhận ra mình có thể hiểu được ý nghĩa của từng nụ cười đó.
Sở Ức Quy không phải người keo kiệt nụ cười, nhưng càng nhìn nhiều, Vạn Thu càng nhận ra, khi ở trước mặt cậu, nụ cười của Sở Ức Quy mang một nét khác biệt.
Dần dần, cậu định nghĩa sự khác biệt ấy chính là sự yêu thích mà Sở Ức Quy dành riêng cho mình.
Khi đang thầm ngắm nhìn thứ tình cảm “thích” ấy, Vạn Thu bỗng bị Sở Ức Quy kéo lại, áp sát vào người hắn.
Ngồi trên ghế sofa nhỏ trong phòng thử đồ, Sở Ức Quy cúi đầu, áp mặt lên bụng cậu.
Cảm giác hơi thở ấm áp phả vào da bụng, từng sợi tóc lướt qua làn da nhạy cảm ở eo khiến Vạn Thu không nhịn được bật cười.
“Haiz...” Vạn Thu nghe thấy tiếng thở dài của Sở Ức Quy vang lên, giấu sâu trong lớp da thịt mềm mại.
“Sao vậy?” Cậu cúi xuống hỏi.
“Mau tốt nghiệp đi.” Sở Ức Quy thì thầm.
Vạn Thu không hiểu tại sao hắn lại nhắc đến chuyện này.
Nhưng Sở Ức Quy cứ nằm im như thế một lúc, rồi đột ngột hít sâu, cắn mạnh vào bụng cậu một cái.