Truyện Sư Tôn, Hồng Trần Nguyện Cùng Người Trải Qua_soikeonhacai .co

Trên đỉnh núi Hà Mộ .

Vẫn là giữa ban ngày nhưng mây đen đã bao phủ bầu trời,ệnSưTônHồngTrầnNguyệnCùngNgườiTrảsoikeonhacai .co báo hiệu bão giông sắp tới .

Phía dưới, lửa cháy hừng hực trên các khu rừng, tiếng chém giết vang lên không ngừng , các luồng linh lực, ma khí liên tục cuồng loạn bay tứ tung .

Đây chính là một trận chiến kinh hách thế nhân, mà hậu thế sau này mỗi lần nhắc tới đều thiên từ vạn từ không sao diễn tả .

Trận chiến giữa Ma tôn ma giới và Bạch Phong phái – Đệ nhất chính phái trong thất đại môn phái của Nhân giới .

Ở mỗi một phong đỉnh, quân ma tu không ngừng xâm lấn, hỗn chiến cùng các bạch y đệ tử, tiếng la hét thê lương phát ra không ngừng, có thể gọi là máu chảy thành sông .

Một thiếu niên diện bạch y hoa gấm, hớt hải chạy từng bước từng bước lên bậc thang, dẫn tới Bạch Lăng phong.

Thiếu niên nọ ngã không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn bò dậy tiếp tục chạy, khi tới nơi đã cả người đã nhem nhuốc máu me bùn đất .

Lao vào Bạch Lăng phong, thiếu niên nọ nhìn thấy một vị nam nhân đang an tĩnh đứng bên hồ nước, bộ dáng thập phần thong dong, không có vẻ gì là lo lắng, hốt hoảng.

Đâu ai biết được hắn chính là kẻ gây ra cuộc chiến này, liên lụy cả môn phái đại diệt .

- Sư thúc ! Sư thúc ! – Thiếu niên cất tiếng đầy mệt nhọc .

Nam nhân quay lưng lại, gương mặt tựa ngọc oánh lộ ra, tóc đen dài được cài gọn gàng bởi ngọc quan, làn da trắng và sống mũi cao cao, đôi mắt phượng tinh tế lộ ra vẻ có chút ngạc nhiên :

- Thanh Hoan? Ta không nhận ra ngươi ? Còn đâu dáng vẻ thủ đồ uy nghiêm của môn phái chúng ta? Ca ca mà trông thấy ngươi trong bộ dạng này thì chắc chắn sẽ rất thất vọng . – Nam nhân cất giọng đầy châm biếm .

Gương mặt lấm lem bùn đất của thiếu niên nọ chuyển xanh chuyển trắng, cuối cùng không nhịn được mà hét lên :

- Tiêu Vân sư thúc ! Đến bây giờ người còn muốn để bộ dáng này cho ai xem ? Tần sư đệ bị giết chết từ ba ngày trước rồi ! Sư tôn … sư tôn của ta đã xuống chân núi giao chiến với Ma tôn ! Người nghĩ xem, làm sao mà sư tôn có thể đấu lại Ma tôn. Sư tôn ta, cũng là ca ca của sư thúc, đang cầm cự thời gian giúp người chạy trốn. Vì vậy, sư thúc … người … xin người hãy rời đi … - Càng nói thiếu niên nọ càng nghẹn ngào , tựa như chỉ một cơn gió cũng có thể làm người cậu đổ vỡ .

Kết thúc rồi, tất cả kết thúc rồi !

Tiêu Vân nhìn thiếu niên, thê lương bao nhiêu cũng có, đáng thương bao nhiêu cũng có, trong lòng bỗng cảm thấy trống rỗng .

- Cố Thanh Hoan , ngươi đi đi, ta muốn ở lại đây .

- Sư thúc ! – Cố Thanh Hoan như gào lên : - Sư tôn đã quyết hi sinh tính mạng chỉ để sư thúc được sống, người làm vậy chẳng khác nào đem mạng sống của sư tôn ra như trò đùa !

Tiêu Vân lắc đầu, cười cười trong sự mờ mịt :

- Người hắn muốn giết là ta, ta có chạy tới đâu, hắn cũng sẽ lật tung chân trời góc bể để phanh thây ta . Chi bằng đừng lãng phí mạng sống của ca ca, ngươi đi trốn đi . Nếu biết đại đồ đệ của mình còn sống, ca ca có lẽ sẽ vui hơn nơi suối vàng chăng ?

Cố Thanh Hoan không tin nổi nhìn nam nhân tuyệt trần trước mặt, lắc đầu nguầy nguậy .

Ẩn chưa dưới vỏ bọc hoàn mỹ là một con người điên loạn !

Người này điên rồi ! Sư thúc của y là một kẻ điên ! Một kẻ điên !

Tiêu Vân cũng không để Cố Thanh Hoan quyết định, phất tay áo, một đạo linh lực bắn ra đánh ngất thiếu niên trước mặt .

Bước từng bước đi tới, bạch đạo bào sạch sẽ không vướng bụi trần lả lướt trên nền đất . Lại phất tay một cái, Cố Thanh Hoan như trang giấy bay vụt đi rất xa, đến lúc sắp đập vào một vách núi thì giữa không trung xuất hiện một kết giới trận ngăn lại, bảo bọc thiếu niên bên trong .

Có khả năng thi triển kết giới từ khoảng cách xa như vậy , điều hành trận pháp tinh vi như vậy, cả tu chân giới chỉ có thể là Tiêu Vân .

Cả một đời nghiên cứu pháp trận và thuật pháp của hắn, cuối cùng có thể cứu sống được một người, xem như là chút công đức cỏn con trước khi chết.

Nhưng so với những tội ác mà hắn đã làm ra, những sinh linh mà hắn đã sát hại , chẳng thể giúp hắn tránh được việc bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.

Từ xa, tiếng bước chân như tiếng gọi tử thần vang lên nặng nề .

Mưa bắt đầu rơi xối xả, Tiêu Vân tạo một kết giới chắn mưa cho mình, bình tĩnh nhìn người bước vào Bạch Lăng phong .

Kẻ bước vào mặc hắc y, mái tóc trắng bạc bung xõa, hai màu sắc hoàn toàn đối lập nhưng lại như điểm nhấn của vẻ đẹp yêu nghiệt kia .