Cúp C1

Truyện Quan Hệ Không Đứng Đắn_xep hang bdn

时间:2010-12-5 17:23:32  作者:Cúp C2   来源:World Cup  查看:  评论:0
内容摘要:Tin thể thao 24H Truyện Quan Hệ Không Đứng Đắn_xep hang bdn

Edit: Lạc Tâm Vũ

Mùa xuân ở thành phố B trước sau cũng không có một độ ấm nào,ệnQuanHệKhôngĐứngĐắxep hang bdn nhiệt độ không khí tùy hứng lên xuống, không có một con số nhất định, làm người trên đường lâm vào cảnh mặc quần áo lộn xộn.

“Chúc mừng.” Nghiêm Hải An ký tên xong, đưa một bó hoa tú cầu xanh lam cho Lý Khanh đang mặc một bộ váy hở vai, nói lời khen tặng: “Nơi này không tệ.”

Lý Khanh nhận lấy bằng một tay, ôm anh một cái thật niềm nở. Mùi nước hoa nhàn nhạt trên người của hai người hòa quyện lại với nhau trong nháy mắt, tạo ra một cảm giác tùy tiện thân mật.

“Cảm ơn mấy người có thể tới cổ vũ.” Tuổi cô ấy năm nay gần bốn mươi nhưng gương mặt rạng rỡ được chăm sóc nên không thể nhìn ra một chút khuyết điểm nào, vẻ đẹp tự nhiên cùng năm tháng làm tỏa ra sức quyến rũ của phụ nữ. Vẻ mặt cô tươi cười nhìn về phía người ở đằng sau bọn họ: “Dịch Sinh? Bức tranh mới như thế nào rồi?” 

Mạc Dịch Sinh còn đang ở đó đánh giá xung quanh, trong ánh mắt tự nhiên rất hiếu kì, nghe được câu hỏi của Lý Khanh, anh xoay đầu lại: “Vừa mới có ý tưởng tốt.”

“Từ từ.” Lý Khanh nở nụ cười hết sức chân thành, mời hai người vào cửa chính: “Tôi treo tranh của Dịch SinhDie nd da nl e q uu ydo n ở nơi dễ thấy nhất, đi vào liền có thể nhìn được. Các cậu cứ tùy ý, tự tôi sẽ tới tìm sau.”

Lời này hiển nhiên chỉ là khách khí, mặc dù hôm nay có bao nhiêu người tới thì cô cũng là nhân vật, là chủ của hành lang trưng bày tranh này. Nghiêm Hải An hiểu được cô nhất định rất bận rộn, thức thời nói: “Vậy chúng tôi đi vào trước.”

Lý Khanh lấy lại bình tĩnh giữa hành lang trưng bày tranh ồn ào chọn ở tầng cao nhất của một khu trung tâm thương mại sang trọng trong thành phố, chiếm toàn bộ nửa tầng, tranh vẽ sắp xếp theo hình dáng bố cục vòng quanh, đồ trang trí trên trần nhà rất cao, ánh đèn sáng rõ, được trang hoàng và chỉnh sửa hết mức sao cho gần giống nhà trưng bày mỹ thuật công lập. Chỉ là trang trí quá mức lạnh nhạt, tuy làm người ta cảm thấy xa hoa, nhưng điều hòa ở cao không phân phối đủ độ ấm, ngược lại tạo cảm giác không thoải mái.

Lúc này đã có không ít người đến, nhưng thảm dày làm giảm tiếng bước chân, người tới lại đều không thể mất thân phận, nên trong hành lang trưng bày tranh cũng không quá mức ầm ĩ.

Mạc Dịch Sinh vốn đang có chút sốt ruột, lúc này bình tĩnh lại, nghiêm túc nhìn các bức tranh đang treo trên tường, phía dưới mỗi bức đều ghi chú lại thông tin chi tiết, gồm tên bức tranh và tác giả khá nhỏ. Mà Nghiêm Hải An đặt sự chú ý vào mọi người nhiều hơn. Lý Khanh vốn giao tiếp hết sức vững vàng, hôm nay có không ít họa sĩ tới, cũng có người ở hiệp hội, xem như hành nghề trong giới có đủ thể diện.

Trên tường trắng như tuyết đối diện hành lang chỉ treo một bức họa, bối cảnh màu tối và nhân vật màu sáng làm hiện ra cảm giác hình ảnh hoàn mỹ cân đối, nét vẽ thay đổi linh hoạt chia thành từng mảng màu sắc và đường nét, phác họa quanh một tượng thiếu niên bán thân, tư thế và vẻ ngoài trẻ trung khôi ngô như bước ra từ trong truyền thuyết thần thoại Hy Lạp, lộ ra một bờ vai mượt mà trắng nõn. Cậu thiếu niên ở chính giữa bức họa, trong đôi mắt thâm thúy sạch sẽ mang theo một chút tò mò, nhìn chằm chằm vào từng người đang tán thưởng mình. 

Trên nhãn ở dưới bức tranh ghi tác giả: Mạc Dịch Sinh.

Mạc Dịch Sinh cũng chưa nhìn mà đi qua, trái lại Nghiêm Hải An dừng bước, nhìn thật cẩn thận.

Đi thêm hai bước thấy người không theo kịp, Mạc Dịch Sinh quay lại, bất đắc dĩ mà nghi ngờ nói: “Cậu xem còn chưa đủ sao?”

Từ lúc bắt đầu phác họa bức tranh, mãi cho đến khi làm xong thành phẩm, Nghiêm Hải An đều ở bên cạnh nhìn toàn bộ, khả năng hiểu biết của cậu về bức tranh này không hề ít hơn bản thân tác giả, Mạc Dịch Sinh thật sự không nghĩ ra bây giờ còn có gì để nhìn.

Nghiêm Hải An nghe vậy, quay đầu cười: “Mình thích bức tranh của cậu.”

Bản thân biết bạn tốt mình dù không đến nỗi cứng nhắc, nhưng trên cách đối nhân xử thế vẫn có chút nghiêm túc, có rất ít khi cười, lúc này anh cười, Mạc Dịch Sinh bị cuốn hút dường như cũng cười lên: “Cậu đã nói rất nhiều lần.”

Âm thanh rung rung từ trong túi truyền ra, Nghiêm Hải An lấy điện thoại ra đi tới nơi vắng người: “Alo? Ừ, tôi biết rồi, vốn mấy ngày nay cũng muốn gọi qua bên kia cho. Thứ sáu tuần sau anh có lúc nào rảnh không? Được, vậy hẹn vào lúc đó.”

Hai năm đầu, tranh của Mạc Dịch Sinh vẽ bán không được giá, vì duy trì kế sinh nhai, hai người mở một phòng học vẽ tranh cấp tốc, tiền thuê nhà hẹn thêm một năm, chẳng mấy chốc bây giờ đã qua một năm rồi. Nhưng Mạc Dịch Sinh ngoại trừ lúc lên lớp, còn lại cũng không quan tâm, tất cả đều giao cho Nghiêm Hải An xử lí.

Lời ít ý nhiều nghe xong điện thoại, Nghiêm Hải An xoay người lại, nhanh mắt phát hiện ra bên cạnh Mạc Dịch Sinh có nhiều người, anh chỉ biết Lý Khanh, ngoài ra đều là người xa lạ.

Anh bước nhanh tới, vừa lúc nghe được Lý Khanh đang giới thiệu: “Đây là ông chủ Tôn, Tôn Ngôn.”

Người đàn ông được cô giới thiệu đột nhiên nở nụ cười, cắt ngang lời nói của cô với Mạc Dịch Sinh: “Ông chủ gì chứ, không có việc gì, cứ gọi tôi Tôn Ngôn là được rồi.”

copyright © 2025 powered by Xổ số 88   sitemap