Truyện Thôn Biên Hạnh Hoa Bạch_trực tiếp bóng đá newcastle hôm nay
Cúp C2 2025-01-10 11:34:21
0
Trời đã gần sáng,ệnThônBiênHạnhHoaBạtrực tiếp bóng đá newcastle hôm nay thôn làng chìm trong yên lặng liền bị phá vỡ bởi tiếng gà gáy, sau đó là âm thanh gà gáy liên tiếp từ phía đông rồi đến phía tây, thẳng cho đến khi sắc trời sáng tỏ mới dần biến mất.
Gần mùa đông, thời tiết đôi lúc lạnh đôi lúc lại ấm, dù là ngày hay đêm đều có gió lạnh phất phơ, sương mù mờ mịt, đến giữa trưa, vừa nóng lại vừa khiến người ta đổ mồ hôi đầm đìa.
Một thời gian trước, thôn làng dưới Hộc Sơn có trận mưa lớn, sau cơn mưa là bất kể ngày đêm đều có gió lạnh, người dân ra ngoài mặc áo ngắn vải thô đi mới đến cửa nhà liền bị cái lạnh làm cho phải quay đầu về phòng mặc thêm hai lớp áo.
Mọi người chỉ nói, thật sự mùa đông sắp bắt đầu rồi.
Mặt trời mới mọc lên cao xua tan đi sương mù, vùng quê yên tĩnh dần trở nên sinh động.
Khúc Thanh Giang mở cửa sổ, nhìn thấy tiểu thiếp Lý thị của cha nàng đang đi ngang qua, nàng liền hỏi: "Lý tiểu nương, cha đã dậy chưa?"
Lý thị ngừng lại, nói: "Dậy rồi."
"Đêm qua cha ta ngủ có ngon giấc không?"
"Có chút ho nhẹ, sau khi uống chén canh thuốc bổ liền ngủ thiếp đi cho đến gần sáng. Vừa rồi đã rửa mặt, bảo là muốn đi tới nhà thờ tổ bàn việc về cúng bái tổ tiên vào đông chí* tháng sau. Đến lúc đó, ông ấy sẽ ăn ở nhà thờ tổ bên kia, nói với ta để ta chuyển lời đến ngươi là không cần chờ ông ấy."
*Đông chí: Còn gọi là tiết đông chí, thường bắt đầu vào gần cuối tháng 12, theo quan niệm của ngày xưa thì báo hiệu sắp đến những ngày tết.
Khúc Thanh Giang gật gật đầu: "Ta biết rồi."
Lý thị lại hỏi: "Hiện tại ta định đi xuống phòng bếp, ngươi có muốn ăn gì không?"
"Bánh hôm qua người làm còn thừa không? Còn ăn được thì hấp lại đi, vừa không lãng phí lại bớt phiền phức.". Truyện Ngược
Với điều kiện của Khúc gia, bữa sáng phong phú không thành vấn đề, chẳng qua là từ trước đến giờ Khúc Thanh Giang sống tiết kiệm, lại không để tâm đến khẩu vị, càng không muốn sáng sớm khiến cho Lý thị phải bận rộn trong bếp.
Lý thị hiểu rõ ý của nàng, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng: "Vẫn còn. Thời tiết như này, ăn thêm mấy bữa cũng không tệ, nhưng không thể bữa nào cũng ăn."
Khúc Thanh Giang suy nghĩ một chút, sau đó tiện thể nói: "Lý tiểu nương nói đúng, lát nữa ta sẽ đi đào măng mùa đông, buổi tối có thể thay đổi khẩu vị."
Lý thị "À" một tiếng, tiến về phía nàng vài bước, ánh mắt có vài phần lo lắng: "Đào măng mùa đông, vậy chẳng phải ngươi định lên núi à? Chuyện này không thể được, quá nguy hiểm. Hay là để Kinh Khê đi đào đi! Hắn là nam nhân, lại còn là hạ nhân, lẽ ra nên để hắn làm những việc tốn công sức này."
"Ta chỉ đến rừng trúc gần nhà mình ở dưới chân núi, lại còn là giữa ban ngày, không có nguy hiểm."
Lý thị yên lặng nhìn nàng, một lúc sau mới nói: "Chắc chắn ngươi còn ý định khác, nói đi, có phải ngươi định lên núi tìm những loại... Hoa cỏ kia để làm thuốc nhuộm phải không?"
Dựa trên sự hiểu biết của Lý thị về Khúc Thanh Giang, ngày thường nàng yêu thích thêu thùa nhưng chỉ dừng lại ở nhà, những sợi tơ dùng để thêu phần lớn đều do nàng tự xoắn và nhuộm, hôm nay đột nhiên nàng muốn đi lên Hộc Sơn bất chấp khuyên can như vậy thì chắc chắn là vì thuốc nhuộm.
"Không thể lừa được Lý tiểu nương mà." Khúc Thanh Giang bị vạch trần ý đồ thật sự nhưng không hoảng hốt, nàng quay người trở vào phòng lấy ra bức tranh đang thêu dở một nửa, mỉm cười nói: "Mấy ngày trước không để ý nên không biết còn thiếu mấy sợi tơ màu xanh da trời, hôm nay cần sử dụng đến mới phát hiện ra, cho nên ta muốn đi Hộc Sơn hái chút ít lá chàm và tùng lam, cỏ lam về làm thuốc nhuộm. Đến mùa thu thập cây Tử Thảo rồi, có thể đào thêm một ít Tử Thảo đem về, để dự trữ làm tơ màu tím cũng được."
Lý thị bị bức thêu trong tay nàng thu hút, do dự trong phút chốc, nói: "Sợi tơ thiếu ngày khác ta sẽ ra chợ mua, chuyện nguy hiểm mà ta nói không phải là địa hình hiểm trở, có chim dữ hay dã thú, mà là nghe ở miền trung An Huy xảy ra lũ lụt, rất nhiều hộ gia đình di chuyển đến phía Nam tránh nạn, trốn vào rừng vào núi để làm cướp, huyện Thanh Giang của chúng ta có nhiều núi như vậy, thật nguy hiểm...!"
Khúc Thanh Giang nghe xong, ngược lại còn nhẹ nhàng thở ra. Nàng cười nói: "Tiểu nương cũng biết ta có yêu cầu rất cao đối với màu sắc của sợi tơ, tơ do người khác nhuộm nhất định không thể làm ta hài lòng, chẳng thà ta tự nhuộm, dù là xấu hay đẹp đều do ta làm nên, sẽ không trách người khác."
"Về phần chuyện những hộ gia đình trốn vào rừng làm cướp kia thì càng không cần phải lo lắng. Lũ lụt ở miền trung An Huy đã trôi qua một năm, triều đình đã sớm ban xuống chỉ dụ chiêu mộ dân bị lưu lạc, mấy hộ gia đình chạy trốn cũng được thu xếp. Mà huyện Thanh Giang lại nằm cách xa miền trung An Huy, cũng chưa từng nghe nói có cướp làm loạn, mà ta lại thường xuyên ra vào Hộc Sơn, chưa từng gặp nguy hiểm gì cả."
"Từ đây đi đến Hộc Sơn chưa được một dặm, mấy kẻ trộm cũng không dám hành hung. Xung quanh có trai tráng đi tuần tra, còn có người dân làm ruộng, nếu thật sự có nguy hiểm, ta sẽ lớn tiếng kêu cứu, tiểu nương không cần lo lắng."
Từ trước đến nay Khúc Thanh Giang có chủ kiến riêng của mình, Lý thị chỉ là tiểu nương, quả thực không thể quản lý nàng, nghe vậy, liền không khuyên nhủ nữa mà chỉ nói: "Ta đây cũng chỉ lo lắng cho một mình ngươi, ăn sáng xong thì ta sẽ cùng ngươi lên núi."
Nhiều người đi cùng quả thực cũng yên tâm hơn đôi chút, Khúc Thanh Giang không từ chối.
Lý thị đem bánh hấp lại cho đến khi mềm, sau đó cùng Khúc Thanh Giang mỗi người một cái, lại gói thêm hai chiếc bánh vào lá cây để buổi trưa đói thì lấy ra ăn, nàng cõng giỏ trúc trên lưng, cuối cùng cầm theo cuốc với liềm rồi đi ra cửa.
Hộc Sơn nằm ở phía Đông Nam của huyện Thanh Giang, mà thôn Phổ lại ở phía Nam của Hộc Sơn, bên cạnh thôn chính là ngọn núi cao nhất của huyện Thanh Giang ---- Hộc Sơn.
Trước kia huyện Thanh Giang có rất ít người sinh sống, vì thường có dã thú xuống núi quấy nhiễu xung quanh thôn trang, về sau dân số ở huyện Thanh Giang tăng lên, dân chúng bắt đầu khai hoang rừng núi, tiến hành săn bắn, chim ăn thịt và dã thú cũng dần chỉ sống trong rừng sâu, ít xuống núi hoạt động.
Gần mùa đông, thời tiết đôi lúc lạnh đôi lúc lại ấm, dù là ngày hay đêm đều có gió lạnh phất phơ, sương mù mờ mịt, đến giữa trưa, vừa nóng lại vừa khiến người ta đổ mồ hôi đầm đìa.
Một thời gian trước, thôn làng dưới Hộc Sơn có trận mưa lớn, sau cơn mưa là bất kể ngày đêm đều có gió lạnh, người dân ra ngoài mặc áo ngắn vải thô đi mới đến cửa nhà liền bị cái lạnh làm cho phải quay đầu về phòng mặc thêm hai lớp áo.
Mọi người chỉ nói, thật sự mùa đông sắp bắt đầu rồi.
Mặt trời mới mọc lên cao xua tan đi sương mù, vùng quê yên tĩnh dần trở nên sinh động.
Khúc Thanh Giang mở cửa sổ, nhìn thấy tiểu thiếp Lý thị của cha nàng đang đi ngang qua, nàng liền hỏi: "Lý tiểu nương, cha đã dậy chưa?"
Lý thị ngừng lại, nói: "Dậy rồi."
"Đêm qua cha ta ngủ có ngon giấc không?"
"Có chút ho nhẹ, sau khi uống chén canh thuốc bổ liền ngủ thiếp đi cho đến gần sáng. Vừa rồi đã rửa mặt, bảo là muốn đi tới nhà thờ tổ bàn việc về cúng bái tổ tiên vào đông chí* tháng sau. Đến lúc đó, ông ấy sẽ ăn ở nhà thờ tổ bên kia, nói với ta để ta chuyển lời đến ngươi là không cần chờ ông ấy."
*Đông chí: Còn gọi là tiết đông chí, thường bắt đầu vào gần cuối tháng 12, theo quan niệm của ngày xưa thì báo hiệu sắp đến những ngày tết.
Khúc Thanh Giang gật gật đầu: "Ta biết rồi."
Lý thị lại hỏi: "Hiện tại ta định đi xuống phòng bếp, ngươi có muốn ăn gì không?"
"Bánh hôm qua người làm còn thừa không? Còn ăn được thì hấp lại đi, vừa không lãng phí lại bớt phiền phức.". Truyện Ngược
Với điều kiện của Khúc gia, bữa sáng phong phú không thành vấn đề, chẳng qua là từ trước đến giờ Khúc Thanh Giang sống tiết kiệm, lại không để tâm đến khẩu vị, càng không muốn sáng sớm khiến cho Lý thị phải bận rộn trong bếp.
Lý thị hiểu rõ ý của nàng, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng: "Vẫn còn. Thời tiết như này, ăn thêm mấy bữa cũng không tệ, nhưng không thể bữa nào cũng ăn."
Khúc Thanh Giang suy nghĩ một chút, sau đó tiện thể nói: "Lý tiểu nương nói đúng, lát nữa ta sẽ đi đào măng mùa đông, buổi tối có thể thay đổi khẩu vị."
Lý thị "À" một tiếng, tiến về phía nàng vài bước, ánh mắt có vài phần lo lắng: "Đào măng mùa đông, vậy chẳng phải ngươi định lên núi à? Chuyện này không thể được, quá nguy hiểm. Hay là để Kinh Khê đi đào đi! Hắn là nam nhân, lại còn là hạ nhân, lẽ ra nên để hắn làm những việc tốn công sức này."
"Ta chỉ đến rừng trúc gần nhà mình ở dưới chân núi, lại còn là giữa ban ngày, không có nguy hiểm."
Lý thị yên lặng nhìn nàng, một lúc sau mới nói: "Chắc chắn ngươi còn ý định khác, nói đi, có phải ngươi định lên núi tìm những loại... Hoa cỏ kia để làm thuốc nhuộm phải không?"
Dựa trên sự hiểu biết của Lý thị về Khúc Thanh Giang, ngày thường nàng yêu thích thêu thùa nhưng chỉ dừng lại ở nhà, những sợi tơ dùng để thêu phần lớn đều do nàng tự xoắn và nhuộm, hôm nay đột nhiên nàng muốn đi lên Hộc Sơn bất chấp khuyên can như vậy thì chắc chắn là vì thuốc nhuộm.
"Không thể lừa được Lý tiểu nương mà." Khúc Thanh Giang bị vạch trần ý đồ thật sự nhưng không hoảng hốt, nàng quay người trở vào phòng lấy ra bức tranh đang thêu dở một nửa, mỉm cười nói: "Mấy ngày trước không để ý nên không biết còn thiếu mấy sợi tơ màu xanh da trời, hôm nay cần sử dụng đến mới phát hiện ra, cho nên ta muốn đi Hộc Sơn hái chút ít lá chàm và tùng lam, cỏ lam về làm thuốc nhuộm. Đến mùa thu thập cây Tử Thảo rồi, có thể đào thêm một ít Tử Thảo đem về, để dự trữ làm tơ màu tím cũng được."
Lý thị bị bức thêu trong tay nàng thu hút, do dự trong phút chốc, nói: "Sợi tơ thiếu ngày khác ta sẽ ra chợ mua, chuyện nguy hiểm mà ta nói không phải là địa hình hiểm trở, có chim dữ hay dã thú, mà là nghe ở miền trung An Huy xảy ra lũ lụt, rất nhiều hộ gia đình di chuyển đến phía Nam tránh nạn, trốn vào rừng vào núi để làm cướp, huyện Thanh Giang của chúng ta có nhiều núi như vậy, thật nguy hiểm...!"
Khúc Thanh Giang nghe xong, ngược lại còn nhẹ nhàng thở ra. Nàng cười nói: "Tiểu nương cũng biết ta có yêu cầu rất cao đối với màu sắc của sợi tơ, tơ do người khác nhuộm nhất định không thể làm ta hài lòng, chẳng thà ta tự nhuộm, dù là xấu hay đẹp đều do ta làm nên, sẽ không trách người khác."
"Về phần chuyện những hộ gia đình trốn vào rừng làm cướp kia thì càng không cần phải lo lắng. Lũ lụt ở miền trung An Huy đã trôi qua một năm, triều đình đã sớm ban xuống chỉ dụ chiêu mộ dân bị lưu lạc, mấy hộ gia đình chạy trốn cũng được thu xếp. Mà huyện Thanh Giang lại nằm cách xa miền trung An Huy, cũng chưa từng nghe nói có cướp làm loạn, mà ta lại thường xuyên ra vào Hộc Sơn, chưa từng gặp nguy hiểm gì cả."
"Từ đây đi đến Hộc Sơn chưa được một dặm, mấy kẻ trộm cũng không dám hành hung. Xung quanh có trai tráng đi tuần tra, còn có người dân làm ruộng, nếu thật sự có nguy hiểm, ta sẽ lớn tiếng kêu cứu, tiểu nương không cần lo lắng."
Từ trước đến nay Khúc Thanh Giang có chủ kiến riêng của mình, Lý thị chỉ là tiểu nương, quả thực không thể quản lý nàng, nghe vậy, liền không khuyên nhủ nữa mà chỉ nói: "Ta đây cũng chỉ lo lắng cho một mình ngươi, ăn sáng xong thì ta sẽ cùng ngươi lên núi."
Nhiều người đi cùng quả thực cũng yên tâm hơn đôi chút, Khúc Thanh Giang không từ chối.
Lý thị đem bánh hấp lại cho đến khi mềm, sau đó cùng Khúc Thanh Giang mỗi người một cái, lại gói thêm hai chiếc bánh vào lá cây để buổi trưa đói thì lấy ra ăn, nàng cõng giỏ trúc trên lưng, cuối cùng cầm theo cuốc với liềm rồi đi ra cửa.
Hộc Sơn nằm ở phía Đông Nam của huyện Thanh Giang, mà thôn Phổ lại ở phía Nam của Hộc Sơn, bên cạnh thôn chính là ngọn núi cao nhất của huyện Thanh Giang ---- Hộc Sơn.
Trước kia huyện Thanh Giang có rất ít người sinh sống, vì thường có dã thú xuống núi quấy nhiễu xung quanh thôn trang, về sau dân số ở huyện Thanh Giang tăng lên, dân chúng bắt đầu khai hoang rừng núi, tiến hành săn bắn, chim ăn thịt và dã thú cũng dần chỉ sống trong rừng sâu, ít xuống núi hoạt động.